Sách Cánh Cửa Thứ 4 PDF/Epub
Tác giả : Paul Halter
Thể Loại : Trinh Thám – Hình Sự
Tải sách Miễn Phí
Nội Dung Sách Cánh Cửa Thứ 4
Ánh sáng Trong đêm
Đêm ấy tôi về phòng sớm, dự định tận hưởng buổi tối dễ chịu cùng
một cuốn sách. Nhưng chưa kịp ấm chỗ thì nghe cửa phòng vang
lên ba tiếng gõ dè dặt. Người chọn đúng thời điểm này để tìm đến,
không ai khác hơn là Elizabeth em gái tôi.
Ở tuổi mười tám, em đã trở thành một thiếu nữ đẹp mê hồn, song
đôi lúc tôi tự hỏi liệu em có nhận ra điều đó hay không. Em thay đổi
rất nhiều chỉ trong mấy tháng qua, sắc đẹp của em khiến John
Darnley không thể làm ngơ, để rồi theo đuổi với một quyết tâm thầm
lặng. Trong khi hãnh diện rõ rệt vì sự chú ý của cậu ta, em lại để mắt
tới Henry White nhà hàng xóm đồ
Bất ngờ khi thấy em cao giọng, tôi bèn hạ cố nhìn em, châm một
điếu thuốc và tập trung nhả vài vòng khói tròn hoàn hảo. Hồi nhỏ, tôi
không thích gì hơn là chọc tức em bằng cách giữ thái độ lạnh lùng
bình thản mỗi khi em khó chịu. Tôi luôn tính toán làm sao để đẩy em
vào cơn giận cực độ, và phải xấu hổ thừa nhận rằng tôi đã duy trì rất
tốt sở trường đó. Mặc dù vậy, không muốn đi quá giới hạn chịu đựng
của em, tôi lại mềm lòng.
“Anh nghe đây.”
“Đó là về Henry, anh ấy…”
“Về Henry,” tôi nhắc lại, ra chiều quan tâm (nét ngạc nhiên thoáng
qua mặt em). “Đợi một chút.”
Tôi đứng dậy, sải bước đến tủ sách, rút xuống tập đầu tiên trong
bộ bách khoa toàn thư, đặt ngay ngắn trên đầu gối và nói bằng giọng
chế giễu.
“Vì em đưa ra chủ đề này quá thường xuyên, và vì nó được quan
tâm nhiều như vậy, nên anh đã viết một chuyên khảo khiêm tốn dài
tám trăm trang về đề tài này, nhưng đây mới chỉ là tập đầu tiên…”
Tôi nghĩ rằng em sắp nghẹt thở vì tức giận. Em chạy về phía cửa,
nhưng tôi đã ngăn lại được. Tôi phải mất ít nhất năm phút để làm em
bình tĩnh lại.
“Nào tiếp tục đi, anh nghe đây. Em có thể trông cậy vào người anh
lớn này nếu cần một giải pháp cho vấn đề của mình.” (Tôi lớn hơn em
đúng một tuổi.)
Em buông một tiếng thở dài, “Em yêu Henry.”
“Ừ, anh biết chuyện đó. Sao nữa?”
“Henry yêu em.”
“Chuyện đó anh cũng biết.”
“Nhưng anh ấy không dám nói ra vì quá nhút nhát.”
“Hãy cho cậu ấy thời gian. Em sẽ thấy…”
“Em không nên là người chủ động trước. Dù sao cũng không phải
phong cách của em. Trông em có giống kiểu người như vậy không?
Rất có thể anh ấy nghĩ em là kiểu con gái… Không, chắc chắn là
không thể nào!”
Sau một khoảng lặng, em dụi mắt dữ dội rồi tiếp tục.
“Ba hôm trước, em nghĩ, cuối cùng anh ấy đã đủ can đảm hôn em.
Bấy giờ hai đứa đang đi dạo dọc con đường dẫn vào rừng, trời nhập
nhoạng tối, em bảo anh ấy là em bắt đầu thấy lạnh. Henry choàng tay
qua vai em, cả hai lại cùng bước đi trong im lặng, rồi anh ấy bất ngờ
quay sang… Thề với anh, James, Henry đã định hôn em – em có thể
thấy điều đó trong mắt anh ấy nhưng thay vào đó anh ấy lại cúi
xuống, nhặt một sợi dây cũ trên mặt đất và nói, ‘Nhìn này, Elizabeth,
xem anh làm được gì này.’ Và thắt luôn một tá nút trên sợi dây.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó,” em tiếp tục, cố cầm nước mắt. “Sau đó anh ấy cởi giày ra
và…”
“Và…?”
“Cởi cả tất.”
“Elizabeth, em không cần phải nói nữa, để anh đoán. Cậu ta đã
dùng ngón chân để tháo mấy cái nút thắt!”
“Đúng thế,” Elizabeth rên rỉ. “Anh ấy chưa từng nghĩ đến việc hôn
em.”
Tôi không thế nhịn được cười. “Henry của em là thế đấy!”
“Em thấy chẳng có gì buồn cười cả.”
“Thôi nào, em gái, em không hiểu sao? Henry chỉ đang cố gắng
gây cười cho em, làm em vui, thậm chí… anh dám nói, là quyến rũ
em. Đấy chỉ là cách cậu ấy…”
“Thà anh ấy cứ thế mà hôn em còn hơn,” Elizabeth nhăn nhó nói.
Một anh chàng lạ lùng, Henry của chúng ta. Cậu đã tỏ ra khác biệt
so với tất cả chúng tôi ngay từ giây phút chào đời, khi không may bị
sinh non, nhưng điều thiệt thòi đó không kéo dài lâu nhờ có sự yêu
thương chăm sóc và quan tâm tận tụy của người mẹ. Không lâu sau,
cậu đã trở thành một đứa bé khỏe mạnh với năng lượng tràn đầy và
lan tỏa. Cậu say mê rạp xiếc và những trò nhào lộn ở đó – niềm đam
mê mà người cha, một tiểu thuyết gia có tiếng, không hề đánh giá
cao. Bất chấp sự cấm đoán của cha, cậu vẫn đều đặn trốn nhà để
tham gia một đoàn xiếc và tỏ ra xuất sắc ở mọi mặt: tung hứng, nhào
lộn, uốn dẻo và ảo thuật. Mấy năm sau, biết rằng không thể ngăn cấm
được, cha cậu đã chịu nhượng bộ và kể từ đó, cứ vào mỗi kì nghỉ dài,
Henry lại biến mất vài tuần để tham gia chuyến lưu diễn của đoàn
xiếc. Cậu viện lí do kiếm tiền tiêu vặt mặc dù vẫn được cha trợ cấp
một khoản hào phóng. Sự thật là người bạn của tôi luôn bị chi phối
bởi một khát vọng, gần như một nhu cầu bệnh lí, là phải làm xuất sắc
mọi thứ. Việc tháo nút thắt bằng chân trần chính là hành động mang
đậm chất Henry.
Cố hết sức giấu sự vui thích của mình, tôi an ủi Elizabeth, “Hãy đợi
đến lần sau. Cậu ta chỉ đang cố gắng che giấu sự nhút nhát bằng cách
làm em choáng ngợp với kĩ năng của mình thôi.”
“Em tin anh, nhưng em vẫn hơi phật ý. Nghe này James, anh phải
nói chuyện với Henry, đương nhiên là kín đáo thôi, nhưng anh ấy
cần phải hiểu. Không thì…”
Tôi nhướng một bên lông mày.
“Em sẽ phải xem xét lời đề nghị của John,” em tiếp tục, với thái độ
hơi vô cảm. “Phải công nhận rằng tương lai của John không mấy xán
lạn, dù sao cũng chỉ là một thợ cơ khí, nhưng vẫn có sức hấp dẫn nhất
định và…”
“Sao anh phải quan tâm nhỉ? Anh không phải… mẹ Betty của em!”
Tôi bỗng quát lên. “Em làm gì cũng được, nhưng đừng làm thế!
Henry ghen như cọp ấy. Cậu ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Cậu ấy là bạn thân nhất của anh và anh không muốn mất cậu ấy!”
“Ghen! Hay đấy!” Elizabeth thốt lên, “Henry hầu như chẳng có vẻ
gì là quan tâm tới em cả. Ghen ư? Em thật lòng muốn biết tại sao! Dù
sao thì từ nay em sẽ…”
Em bật khóc còn tôi vẫn duy trì một sự im lặng khôn khéo.
“Em yêu anh ấy, James, nhưng em không thể chịu đựng việc cứ
đợi chờ mãi thế này. Anh phải giúp em. Cha mẹ Henry đã đi Luân
Đôn và anh ấy đang ở nhà một mình. Anh có thể trò chuyện, giải
thích với anh ấy…”
“Thôi được rồi,” tôi uể oải nói. “Anh sẽ đi và xem mình có thể làm
được gì, nhưng anh không hứa gì đâu đấy. Để xem nào,” tôi xem
đồng hồ đeo tay, “chưa đến 9 giờ, chắc Henry vẫn chưa đi ngủ.”
Elizabeth đi tới cửa sổ và và kéo tấm rèm.
“Em không thấy đèn sáng, nhưng… Ồ! James! JAMES!” Elizabeth
la thất thanh. Tôi lao đến chỗ em chỉ bằng hai bước chân.
“Em thấy một tia sáng!” em rên lên, run rẩy.
“Đâu? Ngoài đèn trụ ra, thì làm gì có…”
Ngón tay em chỉ về phía nhà Darnley. “Em chắc chắn đã nhìn thấy,
chỉ trong chớp mắt. Có một tia sáng trên đó, trong căn phòng mà bà
Darnley…”
Từ cửa số phòng mình, tôi cẩn thận quan sát khung cảnh quen
thuộc. Chúng tôi sống ở rìa một làng nhỏ gần Oxford, cuối một
đường cái quan chạy từ phía bên trái lại. Đối diện nhà là một con
đường đất dẫn vào rừng, với hai tư gia nằm hai bên. Bên phải là nhà
White, còn bên trái, ở góc giao của đường cái và đường mòn là cấm
địa u ám của gia đình Darnley. Lối vào tòa nhà mái dốc cao lớn xây
bằng gạch đỏ này khuất sau một hàng rào sừng sững, trong khi
những bức tường bị bao phủ bởi một lớp áo choàng xám xịt đan từ
dây thường xuân. Điểm sáng duy nhất là một cây liễu đang rủ mình
diễm lệ, lẽ ra đã làm dịu bớt không khí ảm đạm nếu đằng sau nhà
không có hàng cây thủy tùng và thông cứ rít lên hoặc rền rĩ sầu thảm
mỗi lần gió thổi. Nơi này toát ra một vẻ quái gở ngột ngạt, và em gái
tôi, với trí tưởng tượng không phải quá phong phú, đã đặt tên ngôi
nhà là Đồi Gió Hú. Hơn thế nữa, ngôi nhà đã mang tiếng xấu kể từ
một ngày khó quên khoảng một hay hai năm trước Thế chiến thứ hai,
khi John mới khoảng mười hai tuổi.
Nếu có điều kiện bạn hãy mua sách giấy để ủng hộ tác giả
Xin cảm ơn bạn đã đọc hết bài

Sách Cánh Cửa Thứ 4 PDF/Epub
Leave a Comment