Tải sách Seoul Ngọt Ngào PDF/Ebook/Epub/Mobi
Tác giả : Jung Ji Huyn
Tải sách Miễn Phí
Nội dung sách Seoul Ngọt Ngào
Seoul ngọt ngào – Tiểu thuyết đầu tay của nhà văn Jung Yi Hyun, người nhận giải thưởng văn học Lee Sang, giải thưởng văn học Lee Hyo Seok (Hàn Quốc). Tác phẩm sẽ đưa người đọc vào thế giới nội tâm của một cô gái Hàn Quốc hiện đại trước ngưỡng của tuổi ba mươi với biết bao trăn trở về tình yêu, đường đời và cuộc sống. Giọng văn hài hước nhẹ nhàng dẫn dắt người đọc đến với một thế hệ U30 của thành phố Seoul hiện đại náo nhiệt, nơi có những cô gái hối hả tìm kiếm hạnh phúc riêng cho mình, đấu tranh để có được tự do cá nhân trong thời đại mới và thỏa hiệp với những truyền thống cũ.
Trích đoạn:
Trên trái đất này có tất cả bao nhiêu thành phố nhỉ?
Tôi tưởng tượng. 2g chiều ngày 25 tháng 5 năm 1975, tôi không phải sinh ra trong một bệnh viện phụ sản nhỏ ven Seoul, thủ đô của Hàn Quốc, mà ở một nơi hoàn toàn khác.
Stockhom, Saõ Paulo, New York, Edinburgh, Praha, Istanbul, Beclin, Roma, Amsterdam, Kuala Lumpur, Madrid, Toronto, Buenos Aires. Tên những đô thị nước ngoài xa xăm mờ mịt chỉ cần ngồi một chỗ cũng có thể kê ra hàng loạt. Tôi của Stockhom, tôi của New York, tôi của Kuala Lumpur, tôi của Buenos Aires. “Các cô ấy” đang sống với hình ảnh như thế nào nhỉ?
Sao Song Tử, nhóm máu RH+B, chiều cao 161.5cm nhưng nhìn như 163cm. Chỉ số IQ xấp xỉ 120 chứ không ít. Hồi đi học ghét cay ghét đắng môn hóa và thể dục. Vào ngày tâm trạng sụt sùi chỉ cần uống một ly cà phê ngọt ấm nóng là tươi tắn lên ngay. Và, cũng như những cô gái khác, nghĩ rằng Brad Pitt là chàng trai sexy nhất thế giới.
Nhưng cô gái sinh ra và sống ở một đô thị nước ngoài ấy biết đâu lại không sống cuộc sống tầm thường giống như Oh Eun Shu của một góc thành phố Seoul này. Không thể chấp nhận điều đó được. Cô gái mà tôi không biết tên biết đâu lại là tôi, giống tôi, ít ra cũng phải đồng ca bài ca cuộc sống ngọt ngào hơn gấp mấy chục lần sinh hoạt thường ngày vô nghĩa chán ngắt mà tôi đang đối diện. Chuyện đó có là một lẽ đương nhiên như thế không? Nếu không giải tỏa được sự hoang tưởng vô nghĩa này thì cuộc sống sẽ quá ngột ngạt, cổ họng khô rát, không chừng chết quách mất.
Đường đi làm buổi sáng, tàu điện ngầm lúc nào cũng vậy, xình xịch nhàm chán chạy theo con đường của mình. Chẳng lùi lại đằng sau cũng chẳng bay lên trời. Tôi, đôi lúc giống như quả quýt héo bị nén chặt trong cái hộp vuông, hoặc giống như cá Ganchi chết được xếp thành từng lớp trong thùng gỗ không có linh hồn, lắc qua lắc lại theo nhịp tàu chạy. Trừ mấy người may mắn có được chỗ ngồi còn lại đa phần khách trong toa tàu không thể nào có được ngay cả không gian tối thiểu cần thiết cho việc bảo vệ phẩm giá của con người, chỉ còn biết đứng chịu trận. Trừ việc cố gắng hết sức để khỏi bị ngã hoặc đẩy đi chỗ khác, lúc này ở đây không gì có thể thực hiện được bằng sức mạnh của con người.
Nếu có ý muốn tạo dựng lên âm mưu làm vô hiệu hóa ý chí mãnh liệt của ai đó, hãy chọn đúng giờ cao điểm, cho họ lên tàu điện ngầm ở Seoul và đi qua đi lại mấy vòng. Và khi tới đích, chắc chắn họ sẽ thấy đôi vai trở nên rũ rượi “chán tất cả, vứt cha cái ý chí ấy đi và chỉ muốn nằm đâu đó một lát”. Ý chí, dù có mạnh mẽ đến mấy cũng sẽ tan theo khói bếp. Tuy nhiên, tôi có vẻ đỡ hơn vì từ nhà tới công ty chỉ phải đi qua bốn trạm dừng. Chỉ cần chịu thêm khoảng 8 phút là sẽ ổn thỏa cả. Ở văn phòng, ngày nào cũng có người đi từ Ui Jeong Bu lên Mapo, thậm chí từ Yong Il tới. Chỉ cần nghĩ tới họ thôi cũng sẽ tự động thở dài. Tôi cố gắng co người lại với trọng lượng tối thiểu nhất, mặt hướng về phía cửa sổ, ngây ra nhìn bóng tối đen ngòm đang loang loáng lướt qua.
Nghe đằng sau liên tục có tiếng lạo xạo dội đến. Rồi cảm giác thấy tờ giấy báo chạm vào đỉnh đầu. Tôi khẽ cắn môi. Thà cứ sờ mông đi để có cớ tố cáo hay chửi thẳng vào mặt kẻ đó một trận, đằng này giữa bãi tàu điện ngầm chật chội không còn chỗ để chân mà còn giở báo ra đọc thì không biết phải đối xử làm sao với tinh thần thị dân trơ tráo kia. Tôi hét to trong câm lặng:
— A si, Hàn Quốc vì thế mà không thể chấp nhận được!
Hãy tha thứ đi. Tôi cũng biết rằng trên thế giới ở bất cứ nước nào cũng đều có những kẻ không biết suy nghĩ như vậy. Nhưng tôi muốn tạm quên giây phút này. Tôi quyết định tin rằng kẻ đó chỉ có thể thở được ở đất nước Đại Hàn dân quốc này thôi. Nếu nghĩ những tình huống bực bội tôi đang phải chịu đựng là số phận không thể thay đổi được, có lẽ những vật thể đang vây quanh tôi sẽ trở nên đơn giản và biết đâu tâm trạng sẽ trở nên nhẹ nhõm hơn.
Nếu tôi trực tiếp được lựa chọn, tôi sẽ chọn sinh ra ở thành phố nào?
Địa điểm đầu tiên đó là Stockhom, thủ đô của Thụy Điển – đất nước của phúc lợi xã hội tốt nhất thế giới. Ưu điểm – được bảo vệ một cách hoàn hảo theo luật pháp, không phân biệt nam nữ, sống chung trước hôn nhân đã trở thành một điều hết sức bình thường, không có ánh mắt khinh rẻ cho những bà mẹ có con chưa lấy chồng. Ừm, nghe có vẻ hấp dẫn đấy. Điểm cần phải cân nhắc – chế độ bảo hộ xã hội vô cùng hoàn hảo như vậy biết đâu sẽ rất tẻ nhạt. Một phần nữa là tỉ lệ dân số bị bệnh trầm cảm hay tự sát rất cao.
Đô thị thứ hai: New York. Ưu điểm – là tâm điểm của trào lưu văn hóa và thời trang. Không cần phải nói thêm lời nào nữa. Điểm cần phải cân nhắc – giá thuê nhà và giá cả tiêu dùng cao cắt cổ. Dù tôi có thích phim “Sex and City” đến mấy đi chăng nữa cũng biết một sự thật rằng, để làm những gì mình thích, sống cuộc sống tuyệt vời như các cô gái ấy chắc chắn sẽ phải còng lưng ra kiếm tiền trả nợ thẻ tín dụng.
Đô thị thứ ba: Buenos Aires. A, vậy mà đã đến ga phải xuống rồi. Tôi hối hả chen lấn trong dòng người, cuối cùng cũng chạm được chân xuống mặt đất. Trong lúc cố tập trung vào quyết định trọng đại chẳng ai quan tâm, đầu tôi như vỡ ra từng mảnh. Khi bước nhanh lên cầu thang hướng ra phía bên ngoài ga, tôi đã đưa ra một quyết định đáng buồn. Nếu để tự bản thân tôi lựa chọn đô thị mà tôi muốn được sinh ra thì tám mươi, chín mươi phần trăm tôi sẽ không tồn tại ở thế giới hiện tại này. Có nghĩa là chắc chắn từ năm 1975 cho tới nay vẫn chỉ do dự ngập ngừng mà không đưa ra được quyết định.
Xin cảm ơn bạn đã đọc hết bài
Leave a Comment