Sách Người Trung Quốc Xấu Xí
Tác giả : Bá Dương
Tải sách Miễn Phí
Nội dung sách Người Trung Quốc Xấu Xí
Sách Người Trung Quốc Xấu Xí là một tác phẩm gây nhiều tai tiếng và tranh cãi của nhà văn Bá Dương. Ông đã gọi thứ văn hoá hiện nay của người trung quốc như là Hữ tương – tù túng, cô đặc và khó thoát ra. Sách nói rõ hơn cho chúng ta thấy được những thói xấu kinh điển của người Trung Quốc mà cả thế giới đều biết, nó làm cho sự cạnh tranh tập thể của người TQ giảm sút, bởi họ dành quá nhiều năng lực để chơi xấu nhau thay vì giúp đỡ nhau, còn vì sao họ thích chơi xấu nhau thì chịu, đó là tật xấu của họ.
Đọc sách ta thấy được cái sự xấu xí của họ mà có khi họ còn không nhìn ra, có người nhìn ra vẫn cố gắng cái – đây cũng là một thói xấu điển hình của họ. Những nhược điểm đó của người TQ làm họ yếu đi, làm cho đất nước họ nhiều lần suy vong. Tác phẩm đã nói rất thẳng thắng trực tiếp vào những điều tồi tệ trong tính cách con người, trong xã hội và nhất là trong văn hoá của người TQ.
Từ đó chúng ta cũng thấy được những điều tương tự ở Việt Nam, người Việt cũng có những điều xấu xí của riêng mình mà cần có người chỉ rõ, mà hiện nay chưa có một nhà văn nào đủ tài hoặc đủ can đảm để làm điều đó.
Mục lục
Lời Người Dịch
Thay lời tựa của Bá Dương
1. Người Trung Quốc xấu xí
Người Trung Quốc Và Cái Vại Tương
Đời Sống, Văn Học Và Lịch Sử
Cái Triết học bắt đầu bằng KÍNH và Sợ
Chỉ trừ tôi ra
Tại sao không thể mưu lợi được?
Giữ mình là thượng sách
Loài động vật không biết cười
Nước có lễ nghĩa
Ba câu nói
Cả nước xếp hàng
Rút cuộc là cái nước gì?
Chẳng kể thị phi, chỉ nói đến chính đạo
Phố Tàu – một động quỷ nuốt tươi người Trung Quốc
Nói chuyện về ” Người Trung Quốc xấu xí ”
Kiêu ngạo hão
Noi gương Tây Phương nhưng không làm nô lệ
Kỳ thị chủng tộc
Lấy hổ thẹn làm vinh dự
Cái vại tương
Làm sao sửa chữa
Năng lực suy luận bị trục trặc
Nhảy ra khỏi hũ tương
Cần dấu cái ác phô trương cái thiện
Người Trung Quốc hèn hạ
Không hiểu được hài hước
Có văn hóa không có văn minh?
Không thể bôi nhọ văn hóa Trung Quốc
Văn hóa Trung Quốc : bôi nhọ hay đánh phấn
Người Trung Quốc Vĩ đại
Cái Triết học bắt đầu bằng KÍNH và Sợ
Năm nghìn năm văn hóa truyền thống của chúng ta lấy sự sùng bái làm nền tảng, làm cho cái quan hệ giữa người và người chỉ dựa trên sự kính sợ hơn là trên tình cảm yêu thương.
Viết đến đây thế nào cũng có người gào lên : ” Còn cái chữ NHÂN của chúng ta thì sao ? “
Nếu nói đến chữ NHÂN phải phân biệt rõ hai mặt. Một mặt là nếu bảo có chữ nhân thì tất nhiên là có, nhưng chỉ có trong sách vở, mà trên hành động thì cái thành tố của nó quá nhỏ bé. Sở dĩ chúng ta hơi một tí là lôi cái chữ ” nhân ” này ra chỉ vì có thể dễ dàng tìm nó trong sách vở mà khó tìm được nó trong hành động. Mặt khác, chữ ” nhân ” tựa hồ không phải là ” ái ” ; chữ ” ái ” tựa hồ không phải là ” nhân “. ” Nhân ” là phe nắm quyền, đối với thứ dân ở dưới có một chút tình thương xót và thông cảm nên mới bố thí, ban phát cho để tỏ ra mình độ lượng, khảng khái – như cô trông trẻ đối với trẻ con ở vườn trẻ.
Sự thực là giữa người và người đầy những ” cung kính ” và ” sợ sệt “. Có nhiều người vì kính mà thành sợ, chẳng khác nào con đối với cha. Có nhiều người vì sợ thành ra kính, giống gái đĩ đối với khách làng chơi, như đại thần đối với hoàng đế, tiện dân đối với quan lại, tù nhân với cai ngục.
Anh không thấy Chu Toàn Trung tiên sinh làm cái tiết mục gì lúc hoàng đế mở quần thần đại yến sao ? (ông này mưu phản mà tên Toàn Trung – nhưng không trung-lại là tên vua ban) Anh ông ta là Chu Dục tiên Sinh mắng : ” Lão tam, mày làm phản như vậy không sợ diệt tộc à ? “, làm cho mọi người cụt hứng bỏ ra về. Sử sách lập tức xưng tụng anh ông ta là đại đại trung thần, kỳ thật anh ông ta chỉ vì sợ ” diệt tộc ” mà thôi. Trong chính sử, cái loại tiết mục này nhiều lắm. Bất cứ sự kiện nào, nếu loại bỏ cái phần sợ hãi đi thì những tình cảm còn lại chả có ý nghĩa gì nữa.
Trong Hồng Lâu Mộng, Giả Bảo Ngọc tiên sinh viết cho Lâm Đại Ngọc nữ sĩ : ” Trong lòng tôi, ngoài bà nội, cha, mẹ tôi, thì chỉ còn có cô thôi ! ” Tôi bây giờ cũng đã nhiều tuổi, tôi nghi câu nói này là không thật. Nói rằng Giả Bảo Ngọc yêu bà nội, yêu mẹ thì không có gì là giả tạo, chứ nói yêu ông bố thì tôi e rằng vấn đề trở nên rất to tát. Vì có dùng kính hiển vi để soi toàn bộ tác phẩm cũng không thể tìm thấy được một tý vết tích nào của cái tình yêu đó, mà chỉ toàn thấy sự hãi sợ. Chỉ nghe bố gọi là Giả Bảo Ngọc đã rụng rời tay chân. Tình cảm của con đối với cha như vậy thì nơi tiềm thức chắc phải mong sao cho ông già anh ta chết phứt đi cho rồi.
Cái triết học khởi từ kính, sợ làm cho khoảng cách giữa vua và tôi, giữa quan và dân, càng ngày càng thêm xa cách. Cái tôn nghiêm của hoàng đế tất phải ” lên cao đến 33 thiên đường, để lợp ngói cho Ngọc Hoàng thượng đế “. Còn thần dân thấp hèn tất phải ” chết đến 18 từng địa ngục, thay Diêm vương đào than đá “.
Trên thế giới này chưa hề có quốc gia nào lại cần đến cái phong cách xui xẻo đến như Trung Quốc vậy.
Xin cảm ơn bạn đã đọc hết bài
Leave a Comment