Tải sách Kasha – Miyuki Miyabe
Tác giả : Miyuki Miyabe
Tải sách Miễn Phí
Nội dung sách Kasha
Một đêm tuyết lạnh, một chàng trai trẻ tràn trề yêu thương lâm vào tuyệt vọng, vì vị hôn thê của anh thình lình biến mất, để lại căn hộ trống trải hăng hắc mùi xăng. Cô sinh tháng Chín, với đá phong thủy là ngọc bích, nhưng lại khăng khăng đòi mua nhẫn đính hôn gắn ngọc lục bảo, viên đá ứng với tháng Năm.
Chàng trai đến gặp một cảnh sát đang nghỉ dưỡng bệnh, nhờ ông truy tìm dấu vết người vợ sắp cưới. Mỗi bước lần tìm, họ lại choáng váng vì nhặt được một mảng da phấn bung lở khỏi người cô, rụng lả tả trên mỗi bước chân cô để lại, hé lộ chân diện tăm tối bên trong.
Không đổ đến một giọt máu tanh, không ngây ngấy mùi của tử thi đang phân hủy, câu chuyện trinh thám tỉ mỉ và lạnh lùng này vẫn làm người ta nôn nao vì một thực tế, rằng mỗi con người cô lẻ trong thế giới kim tiền hiện nay, đều có thể thức dậy và nhận ra mình đã biến mất, hoặc soi gương mà không còn nhận ra mặt mũi mình.
Tiểu thuyết này đã được chuyển thể thành hai phiên bản truyền hình của Nhật, vào năm 1994 và 2011 và chuyển thể phiên bản điện ảnh của Hàn vào năm 2012, nhan đề Helpless.
Miyuki Miyabe nhà văn nổi tiếng của văn học hiện đại Nhật Bản, sáng tác rất nhiều thể loại khác nhau và đạt được nhiều giải thưởng và thành công thương mại về tiểu thuyết huyền bí, lịch sử, khoa học viễn tưởng, và trinh thám.
Chương 1
Tàu vừa chuyển bánh rời ga Ayase thì mưa đổ sập xuống. Một trận mưa đá. Chẳng trách đầu gối anh đau nhức suốt cả ngày. Shunsuke Honma đứng cạnh cửa toa tàu nhìn ra bên ngoài. Để khỏi dồn trọng lượng cơ thể lên một bên chân, anh bám một tay lên thanh vịn, tay còn lại đặt trên chiếc ô chống chúc đầu xuống sàn.
Vào lúc ba giờ chiều, hầu như bất cứ chuyến tàu nào ra ngoại ô cũng đều vắng vẻ cả. Còn vô số chỗ trống, đấy là nếu anh muốn ngồi. Chẳng có mấy hành khách, chỉ có hai cô bé mặc đồng phục cấp ba, một bà nội trợ ngồi gà gật bên chiếc túi xách to đùng, và một thanh niên ngồi hàng đầu gần khoang của người lái tàu đang lắc lư theo giai điệu từ chiếc headphone. Ít người đến nỗi có thể quan sát kỹ từng khuôn mặt, lần lượt từng người một. Chẳng việc gì phải đứng mãi thế cả.
Rõ ràng là ngồi xuống anh sẽ thoải mái hơn bội phần. Anh đã ra khỏi nhà từ quãng giữa buổi sáng, đầu tiên là đi vật lý trị liệu, sau đó ghé qua Cục. Anh không gọi taxi mà cứ đi bộ hoặc chọn phương tiện công cộng. Lưng có cảm giác nặng như đeo chì.
Các thành viên đội điều tra đã ra ngoài theo lệnh, ngoại trừ đội trưởng, người đón anh với vẻ khoa trương ngụ ý “Anh đang làm gì ở đây thế?”. Điều này khiến anh thấy khó chịu, nhất là vì đây mới là lần thứ hai anh xuất hiện kể từ sau đợt nghỉ ốm cuối năm ngoái. Nhưng làm cho anh hài lòng đâu phải là phần việc của gã ta, phải không nào? Công việc này không phải một trò chơi, họ sẵn sàng thay người nếu anh bị đánh bật trong một tình thế bất lợi. Họ cũng dễ dàng thay đổi mọi quy tắc và xóa sổ vị trí của anh. Có gì ngăn cản được họ chứ? Lần đầu tiên anh có cảm giác hối tiếc vì đã từ bỏ.
Lòng tự tôn của anh bị tổn thương. Đó là lý do khiến anh cứ đứng mãi như thế. Kể cả khi chẳng ai ngó ngàng. Hoặc bởi vì chẳng ai ngó ngàng, cũng chẳng ai hỏi han kiểu, “Hình như độ này anh vất vả lắm?”
Honma nhớ lại quãng thời gian còn đương chức đội trưởng phụ trách các tội phạm vị thành niên. Từng có một tay trộm vặt, một kẻ rất chuyên nghiệp. Nếu cô ta không bị một người bạn bán đứng, có lẽ bọn anh sẽ chẳng bao giờ tóm được. Cô ta chọn xoáy những món đồ hạ giá đặc biệt chỉ ở những cửa hàng sang trọng nhất, nhưng không bao giờ diện chúng ở chốn đông người, và cũng chẳng vội vàng bán tống bán tháo chúng đi. Cô ta sẽ trở về phòng, khóa trái cửa lại, rồi dùng thử đám đồ đó trước một tấm gương lớn. Quần áo, đồng hồ và các loại phụ kiện khác… Cô ta tạo dáng như một siêu mẫu trên tạp chí thời trang. Chỉ trước gương mà thôi, ở ngoài đường, cô ta vẫn mặc đi mặc lại những chiếc quần jean đã sờn lộ cả đầu gối.
Chuyện đó thực sự diễn ra cách đây hai mươi năm rồi sao? Có lẽ cô gái đó bây giờ đã trở thành một bà mẹ, có con ngang độ tuổi cô ta thuở ấy. Liệu cô ta có lúc nào nhớ đến một tay cảnh sát non choẹt ra sức quở mắng bất chấp bức tường im lặng mà cô ta dựng lên, nhưng rồi gã ta thậm chí chẳng nói được một câu nên hồn?
Trận mưa chẳng có vẻ gì sẽ tạnh ngay cả. Những giọt mưa chảy thành dòng trên cửa sổ toa tàu, để lại nhưng vệt nước đậm mà qua đó Honma có thể nhìn thấy đám nhà cao tầng như chen chúc lộn xộn dưới những tảng mây nặng trĩu. Thật lạ là nếu cơn mưa này biến thành một trận tuyết rơi ngập và phủ kín những con phố lầy lội, có lẽ khung cảnh sẽ ấm áp hơn đôi phần. Đấy chỉ suy nghĩ của dân Tokyo các anh mà thôi, Chizuko có lần bảo anh như thế. Anh không biết tuyết thực sự ra làm sao. Dẫu vậy, bất cứ lúc nào những con đường trong thành phố trở nên trắng xóa, Honma chẳng thể ngăn ý nghĩ ấy lại.
Đến ga Kameari, có thêm vài hành khách lên tàu. Lúc một nhóm năm phụ nữ trung niên dắt díu nhau lướt qua, Honma cố né sang một bên trong khi vẫn tránh dồn trọng lượng lên chân trái. Chẳng nghĩ ngợi gì, anh buột rên khẽ. Mấy cô học trò liếc nhìn anh. Chú ấy thật đáng sợ…
Tàu băng qua sông ở Nakagawa, nơi những ống khói màu đỏ trắng của Nhà máy giấy Mitsubishi đang bốc lên những cột khói ngùn ngụt. Ngay cả các nhà máy cũng khoác vẻ ngoài khác nhau vào các mùa khác nhau hay trong những tiết trời khác nhau. Trận mưa đá đang biến thành mưa tuyết, như anh mong muốn.
Xuống tàu ở Kanamachi là một cuộc vật lộn thực sự. Đáng ra họ nên dành toa riêng cho người khuyết tật thay vì mấy cái “ghế ưu tiên” thảm hại đó. Hãy để cửa toa đóng mở từ từ thôi, để người ta khỏi phải vội vội vàng vàng. Chật vật lắm anh mới bước được xuống cầu thang của nhà ga. Phải thận trọng lần từng bước trên lối đi đầy gian nan ấy. Nếu anh bất cẩn, chiếc ô sẽ trượt ngay trên mặt sàn ẩm ướt và anh ngã nhào ngay.
Chỉ mất năm phút cho một cuốc xe đến khu nhà dành cho người thu nhập thấp ở mạn Nam công viên Minamoto, nhưng rốt cuộc anh cũng phải đón một chuyến taxi. Khi xe lướt ngang con kênh, anh để ý thấy một anh chàng vận đồ mùa đông kín mít, cộng thêm chiếc áo vét cũ nhàu, đang đứng giữa khung cảnh âm u cùng đám dây dợ và dụng cụ. Hình ảnh đó khiến anh thấy mình già cỗi hẳn.
Chiếc taxi dừng lại trước khu nhà anh ở. Honma đón thang máy lên tầng ba. Ở cuối hành lang, một cánh cửa để ngỏ và Makoto đang đứng đó. Chắc hẳn thằng bé đã phục sẵn bên cửa sổ và thấy chiếc taxi trờ tới.
“Bố về muộn thế,” thằng bé nói và nhanh nhảu chìa tay ra đón anh.
“Bố ổn mà,” Honma trấn an cậu. Con trai anh chỉ mới mười tuổi đầu – bé quá nên anh không thể dựa cả người vào nó. Nếu Honma trượt chân, cả hai cha con sẽ cùng bị thương. Dù vậy thằng bé vẫn lon ton bước cùng bố, tay dang ra sẵn sàng đỡ lấy nếu anh ngã.
Đứng giữ cánh cửa mở là Tsuneo Isaka, người nấu ăn và dọn dẹp cho hai bố con. Honma để buột một nụ cười trước cảnh đón chào này.
“Chắc hẳn cậu đã mệt lử rồi,” Isaka nói. “Lúc trời bắt đầu mưa, tôi lo lắm. Sao cậu không dùng ô?”
……………..
Xin cảm ơn bạn đã đọc hết bài
Leave a Comment