Tải sách Em Thuộc Về Anh PDF/Ebook/Epub/Mobi
Tác giả : Emily Giffin
Tải sách Miễn Phí
Nội dung sách Em Thuộc Về Anh
Chương 1: Marian
Tôi biết người ta nói thế nào về bí mật. Tôi đã nghe đến nhàm tai rồi. Nào là bí mật có thể ám ảnh và chi phối ta. Nào là bí mật có thể làm tổn thương các mối quan hệ và chia rẽ gia đình. Nào là, rốt cuộc, chỉ có sự thật mới giải thoát cho ta. Có lẽ điều đó xảy ra với một số người và một số bí mật. Nhưng, bởi tôi thật lòng tin rằng những cảnh báo như vậy là ngoại lệ đối với tôi, nên tôi chưa từng hé môi với bất kỳ ai cái bí mật đã ấp ủ gần hai chục năm trời. Kể cả với bạn bè thân nhất trong những lúc say mèm, hay với chàng người yêu Peter trong những phút riêng tư nhất. Bố tôi chẳng hay biết gì – mà với mẹ, người duy nhất có mặt khi mọi chuyện xảy ra, tôi cũng không nhắc đến nữa, như thể chúng tôi đã âm thầm thề sẽ giữ bí mật, buộc mình phải quên đi mà sống tiếp. Tôi không quên, dù chỉ một ngày, nhưng tôi cũng tin rằng đôi khi quá khứ quả thực chỉ là quá khứ.
Lẽ ra tôi phải biết nhiều hơn. Lẽ ra tôi phải nhập tâm lời nói ấy – lời nói khởi đầu cho tất cả từ cái đêm oi ả đã lâu lắm rồi: Cậu có thể chạy nhưng không thể trốn.
Nhưng câu nói ấy, cái đêm hôm ấy, bí mật của tôi, lại là những thứ xa vời nhất đối với tâm trí tôi khi Peter cùng tôi lững thững xuôi phố Bleecker sau bữa tối cà kê tại Lupa, một trong những nhà hàng cả hai ưa thích nhất trong thành phố. Sau nhiều lần dứt nối, mùa đông dường như cũng đã qua hẳn, còn tiết trời dìu dịu của đêm xuân như ấm thêm vì chai Baloro mà Peter đã gọi. Đó là một trong nhiều điều tôi ngưỡng mộ ở anh – khẩu vị tinh tế cùng với niềm tin chắc nịch rằng đời ngắn thế mà dùng rượu xoàng thì phí lắm. Thực ra là bất cứ thứ gì xoàng xĩnh. Không thể bảo anh hợm hĩnh bởi anh quá tử tế và làm việc hết mình, tránh xa những kẻ quen biết sẵn tiền nhưng lười biếng “chẳng tự mình làm nên gì cả”, nhưng đúng là anh xuất thân từ tầng lớp thượng lưu, luôn học trường tư và giao lưu với giới quyền thế. Tôi chẳng thấy khó chịu gì với cái thế giới ấy, nhưng chỉ đứng bên lề cho đến khi Peter kéo tôi vào vòng xoáy của máy bay riêng, du thuyền, rồi biệt thự nghỉ mát ở Nantucket và St. Bart.
“A! Rốt cuộc thì vỉa hè không còn tuyết đọng nữa rồi,” tôi nói, sung sướng được diện giày cao gót và áo khoác len mỏng manh sau nhiều tháng trời lê ủng cao su và áo phao phùng phình.
“Anh thấy rồi… Quel soulagement,” Peter thì thầm, choàng tay quanh người tôi. Tôi thấy chỉ mình anh là nói chuyện bằng tiếng Pháp mà không có vẻ gì khoe khoang khó chịu, có lẽ vì là con trai của một người mẫu thời trang Pháp và nhà ngoại giao Mỹ nên gần như suốt tuổi thơ anh đã sống ở Paris. Kể cả sau khi qua Mỹ sống từ năm mười hai tuổi thì lúc ở nhà anh vẫn được phép chỉ nói bằng tiếng Pháp. Bởi vậy, cả phát âm lẫn cung cách cư xử của anh đều không chê vào đâu được.
Tôi mỉm cười và áp má vào bờ vai rộng của anh còn anh thì hôn lên tóc tôi và nói, “Giờ đi đâu đây, Nhà Vô Địch?”.
Anh đặt biệt danh này sau khi tôi thắng anh trong trò chơi sắp chữ đầy tranh cãi tại buổi hẹn hò lần thứ ba, tăng gấp đôi khoản đặt cược và lại thắng lần nữa, hả hê suốt từ đầu chí cuối. Tôi cười rồi phạm một sai lầm tai hại khi tiết lộ với anh rằng “Nhà Vô Địch” là cái tên gọi trêu đùa dành cho con chó thuở bé của tôi, một con chó săn mồi giống Labrador có bộ lông màu sô cô la bị lòa, bị tật một chân, thế là từ đấy đóng đinh luôn cách gọi âu yếm này. Cái tên “Marian” nhanh chóng bị giáng xuống cho những lúc có mặt người khác, những khi nổi đóa với nhau, và những lần tranh cãi họa hoằn.
“Hay là mua đồ tráng miệng?” tôi gợi ý khi cả hai rẽ ở góc đường. Bọn tôi tính xem nên ăn bánh Magnolia hay bánh quế Rocco, nhưng rồi quyết định là đã no đến mức không ních nổi thứ gì nữa và sẽ chỉ đi dạo trong sự tĩnh lặng dễ chịu, tha thẩn qua mấy quán cà phê, quán bar và đám sinh viên trường Villagers tự mãn. Thế rồi, được rượu cùng tiết trời và mùi nước hoa nồng nàn của anh xui khiến, tôi buột miệng hỏi, “Mình kết hôn nhé?”.
Ba mươi sáu tuổi và sau gần hai năm hẹn hò, trong đầu tôi đã nung nấu câu hỏi này, đó cũng là đề tài suy đoán số một của đám bạn tôi. Nhưng đêm nay đánh dấu lần đầu tiên tôi đề cập thẳng chủ đề này với anh, nên tôi lập tức thấy hối tiếc vì mình đã sai quy tắc, và chuẩn bị tinh thần đón nhận một câu trả lời không như ý. Quả nhiên, bầu không khí buổi đêm tức thì đổi khác, và tôi cảm nhận được cánh tay anh căng cứng quanh người mình. Tôi tự nhủ đó không nhất thiết là một dấu hiệu xấu; có thể chỉ vì không phải lúc. Đã vậy, tôi còn thoáng nghĩ biết đâu anh đã thủ sẵn chiếc nhẫn – và phản ứng của anh phần nhiều là do tôi đã giành mất khoảnh khắc trọng đại lẽ ra phải là của anh.
Xin cảm ơn bạn đã đọc hết bài
Leave a Comment