Sách Ánh Sáng Thành Phố
Tải sách Miễn Phí
Nội dung sách Ánh Sáng Thành Phố
Danh sách chương
Chương 1: Người chạy đua với bản thân
Chương 2: Cầu hôn
Chương 3: Báo ứng
Chương 4: Dấu chân
Chương 5: Tro tàn của hồi ức
Chương 6: Tử cung
Chương 7: Đêm mưa tìm kiếm tung tích
Chương 8: Cơn ác mộng
Chương 9: Đối thủ
Chương 10: Mạch suy nghĩ
Chương 11: Hình thái báo thù tương đồng
Chương 12: Bộ dáng của hắn
Chương 13: Tầng hầm
Chương 14: Dường như đã từng quen biết
Chương 15: Ánh sáng thành thị
Chương 16: Thời hạn chết
Chương 17: Quyết định chung
Chương 18: Dấu tay
Chương 19: Nhà cũ
Chương 20: Thân phận
Chương 21: Luân hồi
Chương 22: Nuôi dưỡng sát thủ
Chương 23: Yêu nhất
Chương 24: Xem nhẹ
Chương 25: Cướp đoạt
Chương 26: Dập tắt
Chương 27: Lời chứng của người chết
Chương 28: Vĩ thanh – Em ngỡ anh đã đi rồi
Đây là quyển thứ năm trong một loạt truyện trinh thám về tâm lý tội phạm của Lôi Mễ: Độc giả thứ 7, Chân dung tâm lý tội phạm – Đề thi đẫm máu, Trường giáo hóa tâm lý tội phạm, Dòng chảy ngầm của tâm lý tội phạm. Truyện của Lôi Mễ luôn có sức hấp dẫn đặc biệt với độc giả bởi những tình tiết ly kì, lôi cuốn đến những trang cuối cùng.
Năm 2008.
Thời tiết ẩm ướt oi bức đã kéo dài gần nửa tháng. Vào đúng giữa trưa, trên đường quốc lộ trống trơn thoáng đãng, ngẫu nhiên có vài chiếc ô tô chạy như bay qua, cát bụi cuồn cuộn nổi lên cùng cơn gió hanh khô, thốc vào trong phổi buốt nhói vô cùng.
Trong quán súp cay Du đô (*) lại cực kỳ náo nhiệt, trong đại sảnh chật hẹp, trước mấy bàn ăn đầy dầu mỡ ngồi kín người. Phía sau lưng phần lớn các thực khách đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào tới niềm yêu thích của bọn họ với món súp cay, thỉnh thoảng vang lên tiếng húp rột rột liên tục không ngừng.
(Tiêu: Du đô là một trong những tên gọi của Trùng Khánh, ẩm thực Tứ Xuyên thì được chia làm hai trường phái là Thành Đô và Trùng Khánh)
Một người đàn ông to lớn râu ria đầy mặt cầm lấy đôi đũa, bưng súp cay trên bàn, gã cứ như không thể chờ nổi nữa ngụm lớn nuốt vào, ăn vài hớp, đại khái là nghĩ chưa đủ vị, gã bưng bát sứ, lắc lư đi tới trước quầy tính tiền, cầm lên một cái muôi đồng cán dài trong hủ sắt chứa đầy mỡ, từ trong đó múc ra một một muỗng dầu lớn màu vàng, khuấy trong súp cay của mình. Nếm nếm, lại bỏ thêm một muỗng đầy, lúc này mới thỏa mãn trở về.
Bà chủ quán đang vừa xem TV vừa cắn hột dưa, nhìn hủ sắt đã thấy đáy, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi nói ông anh nha, anh cứ múc thế dầu mè nhà tôi cũng không đủ dùng đâu.”
Người đàn ông hắc hắc cười rộ lên, há miệng lớn ăn súp cay.
Trên TV đang phát bản tin buổi trưa, trong tiếng thuyết minh tràn ngập sầu não của biên tập viên, hình ảnh Lưu Tường trong trận chung kết đua vượt rào 110m nam đang nhấc chân trước nhảy qua xuất hiện trên màn ảnh. Giữa đám thực khách một mảnh xôn xao, chỉ có người đàn ông kia không rên một tiếng vùi đầu ăn uống, đối với trận đấu xa tận Bắc Kinh nọ không chút quan tâm.
Lúc này, ngoài cửa mở ra lại đi vào ba thực khách. Dẫn đầu là một ông già và một cô bé. Bà chủ phủi vỏ hạt dưa trên người, khuôn mặt tươi cười nghênh tiếp.
“Cụ tới rồi?” Tay chân mụ nhanh nhẹn dọn dẹp ra một bàn, “Vẫn hai chén, hai phần huyết vịt sao?”
“Một phần thôi.” Ông già mồ hôi đầy mặt, sơ mi trước ngực và sau lưng cũng đầy một mảng mồ hôi to, “Đứa nhỏ này, trời nóng thế mà muốn đến ăn súp cay.”
Bà chủ mặt mày hớn hở xoa đầu cô bé: “Lại muốn ăn súp cay nhà dì sao?”
“Vâng!” Cô bé đáp vang, “Còn muốn thêm hai phần miến, thêm một chai nước ngọt ướp lạnh nữa.”
Dứt lời, cô bé ngồi vào trên ghế, ông già ngồi xuống bên cạnh cô, đầy mặt đều là yêu thương và bất đắc dĩ: “Đứa nhỏ này, cứ thích ăn mon này — chuyển đến hai trạm xe buýt đấy.”
Người khách thứ ba là một thanh niên, áo thun cổ tròn màu xám, kính đen, nhìn qua có vẻ lịch sự. Bà chủ nhận ra anh ta, mấy hôm trước từng tới hai lần, mỗi lần đều gọi một chén súp cay, nhưng lại ăn rất ít, hỏi chút vấn đề không đầu không đuôi rồi đi.
Xin cảm ơn bạn đã đọc hết bài
Leave a Comment