Sách Thược Dược Đen
Tác giả : James Ellroy
Tải sách Miễn Phí
Nội dung sách Thược Dược Đen
“Sự khám phá đầy cuốn hút nỗi ám ảnh của tâm lý tình dục… Được viết bởi một cây bút phi thường.”
• Tờ The Times
“Một trong những cuốn sách hiếm hoi được viết dưới ngòi bút xuất chúng và bạn sẽ phải thúc ép người khác đọc.”
• Tờ Time Out
“Câu chuyện tuyệt vời về tham vọng, sự điên khùng, niềm đam mê và sự lừa dối.”
• Tờ Publishers Qeekly
“Tác giả thể loại tiểu thuyết hình sự kiệt xuất thời nay.”
• Tờ Independent
Tác giả viết Thược Dược Đen trong hai năm 1985-1986 và đề tặng nó cho mẹ. Khi viết xong, ông khóc rống lên. Nhưng rồi ông quyết định một cách nhẫn tâm rằng, ông sẽ xuất hiện trước công chúng và sử dụng cái chết của mẹ như một công cụ để quảng bá cho cuốn sách. Tác giả hiểu, đó là việc quá dễ dàng để thu hút sự quan tâm của cánh báo chí. Một cậu bé ấy mượn một vụ án khác để khóc than cho cái chết của người mẹ mà lúc đó, cậu ta không mấy tiếc thương. Vượt qua những bi kịch tuổi thơ, cậu bé trở thành một nhà văn ăn khách. Cậu viết cuốn sách, đề tặng mẹ. Ông đã làm như vậy, đã ra đường, liến thoắng kể câu chuyện đó để tiếp thị cho cuốn sách của mình. Ông nghĩ, ông chính là kẻ đã giết chết mẹ mình bằng cách đó…
MỞ ĐẦU
Trong suốt cuộc đời tôi không biết cô ấy là ai. Cô ấy sống trong tôi thông qua người khác, và cái chết của chính mình. Quay lại quá khứ, đi tìm sự thực, tôi tự tạo ra một cô gái bé nhỏ bạc mệnh, một con điếm bằng tất cả khả năng của mình. Giá mà tôi có thể lãng quên cô trong một vài lời báo cáo ngắn ngủi của một thám tử, một bản sao gửi văn phòng điều tra những vụ án mạng bất thường, hay đơn thuần chỉ là những công việc giấy tờ qua loa đại khái. Điều duy nhất khiến tôi không thực hiện được ước muốn của mình đó là cô ấy không cho phép tôi làm như vậy. Cô ấy muốn tất cả bọn họ biết đến mình và sự thực đó thật ác độc. Và vì tôi nợ cô ấy quá nhiều, tôi lại là người duy nhất biết toàn bộ câu chuyện nên tôi buộc phải nhận trách nhiệm viết ra cuốn hồi ký này.
Nhưng trước khi xảy ra vụ Thược dược đã có tình bạn của chúng tôi, và trước đó đã có chiến tranh, những quy định của quân đội, và những cuộc vận động diễn ra ở Phòng cảnh sát trung tâm nhắc nhở chúng tôi rằng cảnh sát cũng là những người lính mặc dù chúng tôi không được nổi danh như những người lính trực tiếp đánh quân Đức, hay quân Nhật. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trong ngày, tuần tra viên phải tham gia luyện tập đổ bộ đường không, luyện tập trong đêm tối, và luyện tập sơ tán hỏa hoạn khiến chúng tôi phải mỏi mòn đứng trên đường phố Los Angles mà hy vọng một chiếc Messerschmitt tấn công để không cảm thấy mình như những tên ngốc. Năm 1942, tôi tốt nghiệp Học viện cảnh sát và đó cũng là lúc tôi gặp Lee.
Trước đó tôi đã nghe nói về Lee, và cả hai chúng tôi đều đã lập những kỷ lục của riêng mình: Lee Blanchard xếp hạng võ sĩ hạng nặng 43-4-2, từng là tiêu điểm chú ý ở nhà thi đấu Legion của Hollywood; còn tôi: Bucky Bleichert, võ sĩ hạng trung xếp hạng 36-0-0, từng được tạp chí Ring bầu chọn đứng thứ 10, có lẽ vì ông chủ bút Nat Fleisher thích cách tôi chế nhạo đối thủ bằng hàm răng rất dài của mình. Nhưng những con số đó không nói lên được toàn bộ câu chuyện. Lee Blanchard có những cú đấm rất mạnh, thường tấn công đến sáu đòn mới phòng thủ một đòn, một võ sĩ tấn công kinh điển; tôi thì lại nhảy nhót với những cú đấm thẳng và cú móc vào bụng, hai tay lúc nào cũng giơ cao vì sợ những cứ đòn đánh vào đầu cùng với hàm răng to kia sẽ làm tôi xấu thêm. Phong cách hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Lee và tôi như dầu với nước, và mỗi khi chúng tôi áp sát vai nhau tôi lại tự hỏi: Ai sẽ là người chiến thắng?
Gần một năm ròng chúng tôi thăm dò nhau, chúng tôi không hề đả động gì đến chuyện quyền anh hay công việc của một cảnh sát mà chỉ nói chuyện xã giao về thời tiết. Hình thức hai chúng tôi cũng khác nhau một trời một vực: Blanchard tóc nâu, hồng hào khỏe mạnh, cao 6 foot, ngực và vai rất nở, chân vòng kiềng, bụng đã bắt đầu to ra; tôi thì lại tóc đen, da xanh xao, người mảnh khảnh nhưng cao tới 6,3 foot. Ai sẽ là người chiến thắng?
Rốt cuộc tôi không muốn đoán già đoán non ai sẽ là người chiến thắng nhưng những cảnh sát khác thì không chịu bỏ qua, trong suốt năm đầu làm việc ở Phòng cảnh sát trung tâm, tôi nghe rất nhiều lời nhận xét: Blanchard thắng bằng cú knock-out; Bleichert thắng chung cuộc; Blanchard sẽ hạ tất cả các đối thủ ngoại trừ Bleichert bằng cú knock-out.
Khi không có mặt tôi, họ thì thầm những chuyện ngoài sàn đấu: Lee gia nhập lực lượng cảnh sát Los Angeles, được thăng tiến nhanh vì được lòng cấp trên và những người bạn có quyền lực chính trị của họ, phá được vụ án cướp ngân hàng Boulevard-Citizens năm 1939 và phải lòng cô gái là tình nhân của một trong những tên cướp, được chuyển sang Nha thám tử mặc dù ở chung với cô nàng kia – vi phạm quy định của sở vì hành động bừa bãi – chính cô nàng này đã nài nỉ cậu ta từ bỏ nghề quyền anh. Tôi chỉ coi những tin đồn về Blanchard kia như cú đòn nhử mồi, và không biết sự thực đến đâu. Tin đồn về tôi thì chả khác gì cú đòn trực diện vì hoàn toàn là sự bịa đặt: Dwight Bleichert gia nhập Sở để trốn tránh, từng bị đe doạ đuổi khỏi Học viện khi vụ ông bố tham gia American-German Bund bị phanh phui, cung cấp thông tin về đám bạn Nhật Bản tôi biết từ thuở bé cho Tổ quản lý người ngoại quốc để được nhận vào làm cho Sở cảnh sát Los Angeles. Tôi không được giao nhiệm vụ đi trấn áp những người nghiện thuốc lá vì tôi không phải là võ sĩ thiên về tấn công.
Blanchard và Bleichert: Một anh hùng và một thằng hèn nhát. Nếu biết rằng Samurakami và Hideo Ashidabị còng tay dẫn tới Manzanar thì người ta sẽ hiểu chúng tôi dễ dàng hơn. Thế rồi chúng tôi cùng chung vai sát cánh thực hiện nhiệm vụ và những ấn tượng ban đầu của tôi về Lee và về chính bản thân mình thật khó hiểu.
Xin cảm ơn bạn đã đọc hết bài
Leave a Comment