Sách Người Điều Khiển Tâm Lý
Tác giả : Dực Tô Thức Quỷ
Tải sách Miễn Phí
Nội dung sách Người Điều Khiển Tâm Lý
Tôi không xứng có được ánh sáng nhưng tôi có thể làm chủ bóng đêm.
Sáng sớm thứ hai, Triệu Cường trong miệng ngậm bánh bao, tay cầm ly sữa đậu nành nóng hổi thảnh thơi đi vào văn phòng.
Vừa định cùng mọi người bên trong nói “chào buổi sáng”, rút cuộc vừa đi vào, Triệu Cường liền cảm giác được không bình thường, chính là không khí trong phòng có vẻ xuống thấp, anh thấy có chút kỳ lạ, còn cố ý lùi lại phía sau vài bước nhìn lên bảng cửa chính – Đội Điều Tra Đặc Biệt, đúng rồi mà, anh không đi nhầm phòng, không phải trước đó họ vừa mới phá được vụ án Taxi giết người liên hoàn, còn chuẩn bị được khen thưởng, sao không khí lại kỳ quái như vậy, không lẽ lại có vụ án khó mới? Nhưng lại không nhận được điện thoại của đội trưởng?
Triệu Cường nghĩ cũng không hiểu, lấy tay vò đầu, lại vào văn phòng nhìn lướt qua, thấy các thành viên vốn rất sôi nổi lại yên tĩnh ngồi làm việc, ngay cả Lam Tiêu Nhã lúc nào cũng ở phòng pháp y hôm nay cũng ngồi ở bàn làm việc, đang cẩn thận nhìn xuống không biết nhìn cái gì?
Muốn biết rõ tình huống này nên Triệu Cường đi vào bên trong, do bị bầu không khí này ảnh hưởng nên bước đi cũng đặc biệt nhẹ nhàng, anh ngồi vào vị trí của mình, đem ghế kéo đến cách vách bàn làm việc của Lam Tiêu Nhã, Lam Tiêu Nhã lúc này đang nhìn xuống nên không phát giác ra chuyện gì.
Triệu Cường nhìn theo hướng của Lam Tiêu Nhã nhưng vẫn không hiểu, vì thế lấy tay vỗ Lam Tiêu Nhã muốn hỏi xảy ra chuyện gì, ai ngờ làm Lam Tiêu Nhã sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, làm Triệu Cường có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức đem cô nàng ấn lại vào ghế.
Lam Tiêu Nhã bình tĩnh lại thấy rõ người phía sau, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền thấp giọng mắng: “Triệu Cường cậu muốn chết hả, muốn hù chết tôi à?”
Triệu Cường thấy Lam Tiêu Nhã đúng là bị dọa nên chạy đến cười làm lành: “Ôi! Bà chị của tôi ơi, tôi không nghĩ chị sẽ bị dọa đến như vậy, khi chị nhìn thấy bộ xương khô mà vẫn có thể cười được, không lẽ trình độ chỉ được đến đó thôi à?”
“Có thể giống nhau sao? Cậu có biết người có thể hù chết người đó”, Lam Tiêu Nhã nhìn anh với ánh mắt xem thường, đoạt lấy cốc sữa đậu nành trong tay anh, đưa lên miệng hút.
Triệu Cường thấy sữa đậu nành bị giành đi, bĩu môi nói: “Chị nói đúng rồi, nhưng hiện tại có việc gì vậy? Sao không khí lại áp lực như vậy?”
Lam Tiêu Nhã miệng hút sữa đậu nành, hướng cằm về phía văn phòng: “Cục trưởng Cung sáng sớm đã tìm đội trưởng Tần, không biết nói chuyện gì mà sắc mặt của đội trưởng ngày càng kém.”
Cách đó không xa, Thạch Nguyên Phỉ vừa thấy Triệu Cường cũng kéo ghế lại gần nói: “Đúng vậy, lúc nãy bạn nhỏ Đường Dật đi vào định tặng trà cho đội trưởng, kết quả bị đội trưởng đuổi ra ngoài.”
“Không phải chứ!”, Triệu Cường nuốt nước miếng, quay đầu liền thấy Đường Dật đang ngồi ở một góc bị đả kích đến mức dại ra, bên đó Hồng Mi đang an ủi, Triệu Cường nhìn chút rồi nói: ”Hình như đây là lần đầu tiên bạn nhỏ Tiểu Dật bị đội trưởng mắng phải không?”
Ba người nhìn Đường Dật, vẻ mặt đồng tình, phải biết rằng đội trưởng Tần Uyên của bọn họ, người mà lần đầu biết anh, chắc chắn sẽ cho rằng anh là một người đàn ông hoàn hảo, bề ngoài anh tuấn, dáng người cao lớn, gia thế lại tốt, hơn nữa tuổi còn trẻ nhưng phá được nhiều vụ án, một năm trước, cục trưởng thành lập đội Điều Tra Đặc Biệt để chuyên xử lý các vụ án khó còn đặc biệt bổ nhiệm anh làm đội trưởng.
Nhưng sau khi ở chung một thời gian sẽ phát hiện, hình tượng và tính cách của Tần Uyên hoàn toàn không phù hợp, tính cách anh kỳ lạ, lại có chút nóng nảy, toàn cục ngoài cục trưởng thì không ai có thể áp chế được anh, nhưng anh đối với công việc thì rất nghiêm túc, là một người cuồng công việc. Cho nên nếu bạn làm việc có vấn đề gì, không cần biết là nam hay nữ, đặc biệt là lúc có án lớn, thời điểm áp lực nhất, thì phải nói bạn thật bất hạnh, bạn xong rồi, nếu tâm lý bạn yếu một chút, đội trưởng Tần sẽ đem bạn mắng đến mức bạn thấy mình là “nghiệp chướng nặng nề”, cho nên các cô gái trong cục dù có si mê anh đến mức nào, nhìn người khác bị anh mắng cũng hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ này.
Thạch Nguyên Phỉ thu hồi ánh mắt rồi thấp giọng nói: “Đúng rồi, nhìn người ngồi bên kia đi, là một cô bé theo cục trưởng đến.”
“Cô bé.” Triệu Cường lại cảm thấy buồn bực, khi nãy anh còn đang bối rối, đừng nói đến cô bé, ngay cả chính mình còn chưa nhìn đến.
Lam Tiêu Nhã thấy bộ dạng mờ mịt của anh khẳng định là không chú ý tới, nâng tay trái thuận tiện đánh vào gáy của anh, chỉ vào chỗ cửa nói: “Mắt mù à? Không phải người ta ngồi cạnh cửa đó sao?”
Triệu Cường nhìn theo hướng ngón tay của Lam Tiêu Nhã, quả nhiên có một cô bé ngồi trên ghế, mặc áo màu trắng phối màu đen, sóng vai thẳng, tóc mái ngang, vóc dáng nhỏ bé gầy guộc, cơ bản không có cảm giác tồn tại, Triệu Cường này chính là loại thần kinh thô, tự nhiên sẽ không chú ý đến người nhỏ bé.
Xin cảm ơn bạn đã đọc hết bài
Leave a Comment