Ngài Đại Tá Chờ Thư PDF/Ebook/Epub/Mobi

Ngài Đại Tá Chờ Thư PDF/Ebook/Epub/Mobi

Tải sách Ngài Đại Tá Chờ Thư PDF/Ebook/Epub/Mobi

Tác giả : Gabriel Garcia Marquez

Tải sách Miễn Phí

epub pdf mobi

Nội dung sách Ngài Đại Tá Chờ Thư

LỜI GIỚI THIỆU

NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ

MỘT TRONG NHỮNG NGÀY NÀY

Ở LÀNG NÀY KHÔNG CÓ KẺ TRỘM

BUỔI CHIỀU KỲ DIỆU CỦA BANTAXA

MỘT NGÀY SAU THỨ BẢY

ĐÁM TANG CỦA BÀ MẸ VĨ ĐẠI

BIỂN CỦA THỜI ĐÃ MẤT

NGƯỜI CHẾT TRÔI ĐẸP NHẤT TRẦN GIAN

BLACAMĂNG, NGƯỜI HIỀN BÁN PHÉP TIÊN

THẦN CHẾT THƯỜNG ẨN SAU ÁI TÌNH

CHUYỆN BUỒN KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC CỦA ÊRÊNHĐIRA NGÂY THƠ VÀ NGƯỜI BÀ BẤT LƯƠNG

GIÓ BẤC

THÁNH BÀ

“TÔI ĐẾN CHỈ ĐỂ GỌI ĐIỆN THOẠI”

TÔI ĐƯỢC THUÊ ĐỂ NẰM MỘNG

THƯA TỔNG THỐNG, CHÚC NGÀI THƯỢNG LỘ BÌNH AN

KÍ SỰ VỀ MỘT CÁI CHẾT ĐÃ ĐƯỢC BÁO TRƯỚC

Tin tức từ một vụ… mất trí

 

NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ

Ngài đại tá mở nắp hộp cà phê thấy chỉ còn không đến một thìa nhỏ. Ngài nhắc ấm đun cà phê khỏi bếp lửa, đổ đi một nửa nước xuống sàn nhà đất, rồi dốc ngược cái hộp lên trên miệng ấm, lấy con dao nạo khoét bên trong cho tới khi những tảng bột cả phê lẫn với gỉ sắt rã ra rơi xuống.

Với tâm trạng tin tưởng và ngây thơ trong lúc ngồi đợi ấm cả phê sôi trên bếp nấu làm bằng đất nung, ngài đại tá để lộ vẻ khó chịu trước những cơn đau quặn ruột. Bấy giờ là tháng Mười. Thời tiết buổi sáng ấy thật khó chịu đối với ngài mặc dù ngài đã trải qua biết bao những buổi sáng tương tự như thế. Trong suốt năm mươi sáu năm trời – kể từ khi cuộc nội chiến cuối cùng kết thúc – ngài đại tá không làm gì ngoài việc ngồi chờ. Tháng Mười là một trong những sự kiện ít ỏi đã xảy ra.

Vợ ngài vén màn lên cũng là lúc thấy ngài mang cà phê vào phòng ngủ. Đêm trước bà vừa lên cơn hen và hiện nay đang trải qua cơn váng vất. Nhưng bà cũng ngồi ngay ngắn để nhận tách cà phê.

– Thế còn ông – bà hỏi.

– Phần của bà đấy. Tôi đã uống rồi – ngài đại tá phỉnh vợ – Vẫn còn lại một thìa to.

Giữa lúc ấy vang lên tiếng chuông cầu hồn cho người chết. Ngài đại tá đã quên đám tang trong làng. Trong lúc vợ uống cà phê, ngài tháo một đầu chiếc võng, còn đầu kia vẫn để nguyên, cuộn nó lại giấu sau cánh cửa. Bà vợ nghĩ tới người vừa quá cố.

– Hắn sinh năm 1922 – bà nói – Đúng một tháng sau ngày con trai chúng ta ra đời. Ngày Bảy tháng Tư.

Bà nhấm nháp cà phê trong tiếng thở khò khè nặng nhọc. Là một người đàn bà bị bệnh vôi hóa cột sống, cái lưng bà cứ thẳng đuồn đuỗn. Những cơn thở gấp buộc bà phải hỏi bằng câu khẳng định. Khi uống hết cà phê bà vẫn miên man nghĩ tới người xấu số.

“Chôn cất vào tháng Mười thì thật đáng sợ quá”, bà nói. Nhưng chồng bà không để ý lời nói của bà. Ngài mở cửa sổ. Tháng Mười đã hiện diện ở ngay trong sân nhà. Nhìn cây cối tàn úa trong màu trời xanh biếc, nhìn những tổ giun đùn mả trong bùn, từ trong đáy lòng mình, ngài đã cảm nhận cái tháng Mười bất hạnh này.

– Ôi, sao nhức xương thế! – Ngài than vãn.

– Tại thời tiết mùa đông đấy. Ngay từ lúc bắt đầu mưa tôi đã chả bảo ông rằng: đi ngủ thì mang tất vào.

– Đã một tuần nay rồi, bao giờ đi ngủ tôi chẳng mang tất.

Mưa rơi lất phất. Ngài đại tá muốn chui vào chiếc măng tô dạ, và một lần nữa, lại muốn lên võng nằm. Nhưng tiếng chuông rè cứ rền rĩ hoài khiến ngài nhớ tới người chết. “Đó là tháng Mười”, ngài lầm bầm, rồi bước ra giữa phòng khách. Chỉ lúc ấy, ngài mới sực nhớ tới chú gà bị buộc chân vào bếp. Đó là chú gà chọi.

Sau khi mang tách cà phê vào bếp, ngài đại tá trở lại phòng khách lên giây cót chiếc đồng hồ quả lắc đặt trong một cái khung gỗ bào nhẵn treo trên tường. Phòng ngủ quá chật, bất lợi cho người mắc chứng hen, trái lại phòng khách quá rộng. Tại đây có bày bốn ghế sa-lông quanh một chiếc bàn. Trên bàn có đặt một bình hoa và một chú mèo bằng thạch cao. Trên bức tường đối diện với chiếc đồng hồ treo bức tranh một người đàn bàn vận vải tuyn đứng trên một chiếc thuyền chở đầy hoa hồng được các tình nhân xúm quanh.

Ngài đại tá lên xong giây cót đồng hồ thì đã là 7 giờ 20 phút. Ngài mang chú gà chọi vào nhà bếp, buộc chú vào một chân bếp, thay nước uống và rắc nắm ngô hạt xuống cạnh. Đám trẻ tò mò chui qua bức rào rách. Chúng ngồi vòng quanh, lặng lẽ ngắm chú gà chọi.

– Thôi, chớ có mà nhìn con vật ấy nữa – ngài đại tá nói – Những con gà quý này sẽ gầy nhom đi chỉ vì chúng bay nhìn ngắm quá nhiều đấy!

Bọn trẻ không hề nhúc nhích. Một cậu bé mở đầu một bài hát được ưa thích. “Thôi đi ông tướng! Hôm nay không chơi nhạc!”, ngài đại tá bảo cậu bé: “Trong làng có người chết”. Cậu bé vâng lời cất nhạc cụ vào túi quần còn ngài đại tá đi vào phòng trong thay trang phục.

Vì bà vợ lên cơn hen, nên bộ quần áo trắng vẫn chưa là được. Thế là ngài phải mặc bộ vét da màu đen, cái bộ vét chỉ mặc trong những dịp thật đặc biệt kể từ sau lễ thành hôn của vợ chồng ngài. Vất vả lắm, ngài mới tìm thấy ở dưới đáy hòm bộ quần áo được bọc trong giấy báo có băng phiến để chống gián nhấm. Nằm dài trên giường, bà vợ vẫn nghĩ tới người vừa quá cố.

Xin cảm ơn bạn đã đọc hết bài

Mã-giảm-giá-Tiki-khuyến-mãi-ưu-đãi-tại-Tiki

Leave a Comment