Tải sách Chồn Mật PDF/Ebook/Epub/Mobi
Tác giả : Robert Ruark
Tải sách Miễn Phí
Nội dung sách Chồn Mật
ại châu Phi có một loài vật khát máu, không biết sợ ai, cái gì… bao giờ, mang tên Chồn Mật. Có lẽ nó là con vật hạ đẳng nhất thế giới. Nó thích mật ong, và mọi loài lông vũ. Nó giết chóc nhiều khi không phải là vì đói, vì căm hận mà chỉ để thỏa tính hung bạo và để…. giải trí. Đặc biệt, khi tấn công con người, nó không nhắm vào cổ hay bất kỳ đâu mà chỉ nhắm vào chỗ kín.
Bản chất ấy phải chăng được thấy trong một con người Mỹ hiện đại – Alex Barr, nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết ấn tượng này.
Chồn Mật được coi là cuốn tiểu thuyết cuối cùng của Robert Ruark. Đây là câu chuyện về một người đàn ông, một nhà văn tài năng, bị giằng xé giữa công việc và đàn bà. Có lẽ người đọc sẽ không khó nhận ra phần nào nguyên mẫu của chính tác giả trong đó.
Nhưng Chồn Mật vẫn không mang dáng vẻ của một hồi ký, kể cả khi đã nhắc không ít tới các nhân vật tiếng tăm có thực với tính cách, tài năng và số phận thực của họ, như nhà báo Ernie Pyle, nhà văn Ernest Hemingway…
Trích đoạn
Đã qua lâu rồi từ khi Alex Barr thật sự mang những ý nghĩ nặng nề về chiến tranh. Những ý nghĩ ích kỷ khác đã chiếm giữ anh; sự phiền nhiễu phức tạp về tài chính, những rắc rối trong cốt truyện, và sự cáu kỉnh về việc liệu anh sẽ dùng văn phong hồi cổ trong cuốn truyện mới này, hay chỉ thử phối hợp nó và có cơ làm độc giả nhàm chán. Khi AlexBarr thai nghén cuốn sách mới, như Amelia sẽ là người đầu tiên nói với bạn, anh là người hầu như vô dụng. Alex Barr thực sự bỏ rơi Amelia khi anh làm việc; điều đầu tiên phải nói là anh luôn bỏ rơi nàng, vượt quá sự thành thực say đắm đối với những đam mê của bạn. Nỗi đam mê dành cho những thích thú của riêng anh đã giết chết nhiều cuộc đối thoại giữa họ. Alex Barr là loại đàn ông không muốn biểu hiện niềm đam mê của mình ra bên ngoài, vì anh ghét phải thừa nhận sự thật khắc nghiệt về những khuyết điểm riêng. Anh biết anh có chúng, những khuyết điểm thoáng qua đó, nhưng nếu anh phớt lờ chúng, có lẽ một ngày nào đó chúng sẽ mất đi. Đó là lý do tại sao anh không bao giờ cho người đại diện của anh biết bản thảo ban đầu của một cuốn sách; anh muốn nó được gọt giũa kỹ càng và làm tròn các góc cạnh trước khi nó khơi ra một cuộc chỉ trích. Đó là lý do tại sao, từ nhiều năm nay, anh không bao giờ nói chuyện với Amelia về những đề tài của anh – có lẽ, anh nhớ lại với sự tự phê phán đau đớn – đó là lý do tại sao nàng cảm thấy xa lạ với công việc và cuộc đời anh. Nực cười làm sao một thuyền trưởng chỉ cảm thấy hạnh phúc khi anh ta hoặc sống độc thân và rầu rĩ hoặc lái thuyền đi và trở nên vui sướng. Có lẽ đó là lý do khiến anh cảm thấy dễ chịu đến thế suốt cuộc chiến tranh dài đằng đẵng vừa qua. Cuộc chiến tranh chỉ là một hoạt động kéo dài của đêm trước lễ Giáng sinh, ngay cả sau khi bạn đã bỏ đi và liều mạng một chặng đường dài. Sau đó chẳng có ai chỉ trích bạn vì đã bỏ đi. Không có những cuộc xung đột được biết trước và sau đó không có sự trả đũa của người vợ. Chính phủ đã tài trợ cho chuyến đi. Bạn có thể làm một lãng tử được trả bằng tiền thuế, với đầy đủ con dấu cho phép chính thức của Tổng thống Roosevelt.
“Tôi phải nói, thưa ngài sỹ quan,” Alex Barr nói to một lần nữa khi anh nhìn chiếc bàn bề bộn và trang giấy mới đánh được một nửa trên chiếc máy chữ cổ hiệu Underwood đang chọc những lỗ thủng, lại đúng chữ “o”. “Tôi phải nói rằng đối với một quí bà ngài chỉ là một món hời không hơn, nhất là với những quí bà có quan niệm kỳ quặc rằng chồng thỉnh thoảng về nhà để ăn cơm, và hoàn toàn có thể thảo luận công việc hằng ngày ở văn phòng.”
Sự dè dặt vô lý trong việc chia xẻ bất cứ chuyện gì này đã được áp dụng ngay cả vào chiến tranh. Do thực sự không có mục đích của mình, khá nhiều điều thú vị đã xảy đến với Alex Barr trong thời chiến, và anh hiếm khi có thể đưa chính mình ra để nói đến chúng. Một lần đã có người hỏi anh: “Nhưng ông đã làm cái gì trong bốn năm chiến tranh ấy?” Và anh đã trả lời, không có ý thô lỗ, “Chẳng có gì nhiều.”
“Nhưng ông đã đi những đâu?” Nếu người hỏi tỏ ra dai dẳng. “Ồ, nhiều nơi,” Alex Barr sẽ nói. “Bắc Đại Tây dương, ĐịaTrung Hải, Nam Thái Bình Dương. Các đảo Anh, Úc, Hawaii. Khá là bận rộn, đóng ba lô và mở ba lô. Đôi lúc tỏ ra dí dỏm khi không buồn đến chết. Phần lớn thời gian không đủ rượu whisky. Nhưng chiến tranh đã cho đôi tay tôi một số việc để làm”. Và anh lảng tránh câu chuyện bằng tiếng cười cụt ngủn hoàn toàn giả dối.
Chiến tranh, Alex Barr thường nghĩ khi anh cảm thấy chán nản vì cái mớ bòng bong của sự thiếu hụt tiền gửi ngân hàng và những rắc rối trong cốt truyện, là ân huệ lớn nhất của đời nghề nghiệp ngắn ngủi và vô cùng may mắn.
Chiến tranh, rút cuộc, đã có được Alex Barr bên ngoài gia đình một cách hoàn toàn, hợp pháp và không thể đảo ngược. Đó là lòng trắc ẩn khiến người ta không gây ra những cuộc chiến tranh giống như vậy một chút nào nữa.
Chiến tranh đã biến Alex Barr thành một kẻ tầm thường vinh quang trong một nỗ lực toàn thể không chia tách được. Chiến tranh không có chỗ cho một tiểu thuyết gia hay một kịch tác gia. Thậm chí nó cũng không có chỗ cho một nhân vật. Không ai thèm quan tâm đến một tác phẩm hoặc người đã viết ra nó. Là thiếu uý Alexander Barr, là đại úy Alexander Barr, và cuối cùng là đại úy chỉ huy Alexander Barr. Alex đã giữ gìn phong cách của mình, đi tới những nơi được lệnh, thực hiện đầy đủ các nghĩa vụ, và ký vào bảng lương như bất kỳ sỹ quan Hải quân nào khác đã được phong đại uý thay cho thiếu úy.
Alex Barr gia nhập Hải quân, như anh nói, vì xanh lơ là màu anh ưa thích, và anh cũng chẳng thích thú gì sự thiếu tiện nghi của một lính bộ binh nếu số mệnh có bắt anh rơi vào. Mới gần đây Alex đã tự làm hư mình và cố ý dấn thân vào nơi bùn lầy chấy rận, lạnh, nóng, đau chân. Hải quân là một ngành phục vụ được nuôi nấng tốt, và nếu bạn đã tình cờ bắt đầu giết người khi tham gia hải quân, thì có nhiều cơ hội bạn sẽ được giết người một cách sạch sẽ, nhanh chóng và thường là giết hết một lần. Alex không định để mình bị giết; anh đang ấp ủ nhiều cuốn sách anh sẽ viết sau khi chiến tranh chấm dứt và thời gian cho phép. Nhưng anh cảm thấy rằng anh sẽ lừa dốỉ bản thân nếu anh lại viện dẫn lệnh miễn nhập ngũ và tự cho phép mình đứng nhìn từ bên ngoài như một phóng viên thường trú ở nước ngoài làm việc cho một nghiệp đoàn báo chí lớn. Ở đây Alex chỉ rèn luyện mỗi tính ích kỷ. Anh không muốn lừa dối thế giới hậu chiến của nỗ lực cá nhân anh trong một cuộc xung đột lớn. Anh cảm thấy anh đã mang nợ thân thể mình cuộc chiến tranh hôm nay nếu chỉ để làm tròn lời hứa của một tâm địa vô liêm sỉ ngày mai.
Nhiều khả năng anh có thể thuyết phục Hải quân để anh thực hiện một số phóng sự bán dân sự theo chức trách. Nhiều binh chủng đã cạnh tranh với nhau vì những phim tài liệu tự tán dương. Nhưng Alex Barr không muốn làm một phóng viên nữa, và nhất là anh không muốn làm một phóng viên khoác áo thủy thủ. Khi Alex Barr là một phóng viên đích thực, thì cái ý nghĩ tuổi thanh xuân đẫm mồ hôi giả dối kéo dài là một điều xỉ nhục đối với anh. Hình như với Alex Barr một bài viết nhỏ không xứng đáng với một người đàn ông có tuổi và thành đạt, phần nào như thể Somerset Maugham e sợ bài học Charleston.
Sau một số hoạt động ban đầu và phần nào kinh khủng, Alex đã thanh thản và sẵn sàng tạo cho bản thân một tinh hoa quyền lực. Anh ngày càng có cái nhìn và dáng điệu của quyền lực; anh gầy, khuôn mặt dài và điến trai khá u sầu, và cử động của anh, mặc dù chúng thực sự chính xác như chuyển động của chiếc đồng hồ Rolex anh đeo trên cổ tay, luôn kéo dài dễ làm người ta tưởng lầm là chậm chạp. Alex Barr không bao giờ khiến người khác căng thẳng vì sự hối hả khoa trương. Anh nhàn nhã qua những việc vặt, và nó luôn khiến cấp trên ngạc nhiên khi thấy không chỉ mọi công việc đều được hoàn thành với một nỗ lực tối thiểu, mà còn thấy chúng được hoàn thành với một sức sáng tạo lớn hơn nhiều so với đòi hỏi. Alex Barr không hy vọng được cử đi làm nhiệm vụ ở những nơi như Murmansk hay Tarawa hoặc Iwo Jima. Nhưng một khi đã đến nơi, anh thở dài, và giữ cho những hòn đảo ồn ào của anh trầm lặng trong dáng đi ngập ngừng. Những hòn đảo, ví dụ, như nước Anh.
Xin cảm ơn bạn đã đọc hết bài
Leave a Comment