20 Tuổi Trở Thành Người Biết Nói Giỏi Làm PDF/Ebook/Epub/Mobi

20 Tuổi Trở Thành Người Biết Nói Giỏi Làm PDF/Ebook/Epub/Mobi

Tải sách 20 Tuổi Trở Thành Người Biết Nói Giỏi Làm PDF/Ebook/Epub/Mobi

Tác giả : Nhiều Tác Giả

Tải sách Miễn Phí

epub pdf mobi

Nội dung sách 20 Tuổi Trở Thành Người Biết Nói Giỏi Làm

Tuổi của trái tim không được đo bằng tóc bạc.

Edward Bulwer Lytton

Có một người em gái vừa đi làm đã tâm sự với tôi rằng, những ngày tháng này cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.

Sau khi tốt nghiệp, em thấy nhớ bạn bè, nhớ những lúc bắt xe buýt lên Đinh Lễ mua sách, mấy đứa ra ăn kem Tràng Tiền rồi dạo quanh Bờ Hồ đến tận 6, 7 giờ mới về, nhớ những tối đi trà chanh buôn dưa lê… Toàn những ký ức thật đẹp và khó quên. Vậy mà giờ đây, cái gì cũng phải lụi cụi làm một mình: một mình ăn cơm, một mình đi về nhà, một mình khóc, một mình cười. Mỗi tối trở về căn phòng trọ tối om, bất giác trong lòng em cảm thấy trống rỗng cô đơn một cách lạ thường.

Khi ngồi trên xe buýt, nhìn đường phố xe cộ qua lại tấp nập, em bỗng cảm thấy mình không thuộc về nơi này, bên tai chỉ vang lên từng bước chân lẻ loi của chính mình. Nếu gặp phải những chuyện không thuận lợi, nỗi buồn dường như lại nhân lên gấp bội. Em rất nhớ cuộc sống vô lo vô nghĩ ngày xưa, cảm thấy chán nản với cuộc sống bộn bề lo toan như bây giờ. Giá như không phải trưởng thành thì hay biết mấy!

Tôi rất hiểu tâm trạng của em, vì có những lúc tôi từng có cảm giác như vậy. Khi vừa tốt nghiệp đại học, tôi cũng phải bươn chải một mình nơi thành phố. Tôi cũng từng mơ mộng rằng, ước gì mình mãi được sống trong những năm tháng sinh viên vô tư vui vẻ. Thế nhưng, chúng ta không thể chỉ sống trong thế giới của chính mình. Chỉ cần bước chân vào xã hội, bất kể bạn đã trưởng thành, đã chuẩn bị tốt hay chưa, rất nhiều việc bạn vẫn phải một mình đối diện – va chạm với cuộc sống, đối diện với sự phức tạp của các mối quan hệ, với năng lực hạn chế của bản thân… Chúng ta không còn lựa chọn nào khác, ngoài tự mình trưởng thành lên.

Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, thầy cô dạy dỗ chúng ta, còn bây giờ, xã hội sẽ đảm nhận việc đó.

Tôi nghĩ trường học cũng như gia đình, khá bao dung với mỗi người học trò. Khi còn là học sinh, chúng ta được thầy cô và bạn bè giúp chúng ta trưởng thành dần lên, nhưng xã hội sẽ không giúp, mà ép chúng ta trưởng thành. Trong trường học, bạn có thể học tập và trưởng thành một cách từ từ; còn ngoài xã hội, nếu như bạn trưởng thành quá chậm, nhiều khả năng bạn sẽ bị đào thải, bị những người “trưởng thành” hơn thay thế.

Trong trường học, chỉ cần chúng ta có bảng điểm đẹp, nhân cách tốt là có thể nhận được sự yêu mến của thầy cô và bạn bè; còn ngoài xã hội, làm việc tốt thôi chưa đủ. Trong môi trường xã hội cạnh tranh khốc liệt như ngày nay, chỉ cần năng lực của bạn không đáp ứng được yêu cầu công việc, sẽ có người sẵn sàng quẳng bạn sang một bên. Người ta chẳng tốn thời gian và công sức để giúp bạn dần trưởng thành. Bạn không ổn? Bạn không chịu? Bạn không thích? Có hề hấn gì đâu, sẽ có người thay bạn! Đừng mơ mộng rằng ngoài kia luôn có một công việc xịn, mức lương khủng chờ đợi bạn. Chỉ đến khi bạn đã thực sự trưởng thành đến một mức độ nhất định, xã hội mới tiếp nhận bạn. Có rất nhiều người than thở rằng, trong tay nắm rất nhiều bằng đại học nhưng chẳng có công ty nào nhận. Một số người ngụy biện rằng do vận may chưa tới nên toàn tìm phải những công việc chán ngắt; cũng có người ức chế bất bình, nói những đứa bạn cùng trang lứa đều đã làm đến chức nọ chức kia, mà sao bản thân vẫn dậm chân tại chỗ. Những người suốt ngày chỉ biết than thân trách phận như thế, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ thành công. Khi bạn đã biết cách đối diện và thích ứng nhanh chóng với xã hội, bạn sẽ không còn thời gian than thở nữa, bởi toàn bộ thời gian bạn có được dùng vào việc học tập, làm việc và mở rộng các mối quan hệ của mình rồi.

Quang là một chàng trai luôn sống có mục đích rõ ràng. Sau khi tốt nghiệp Đại học Bách khoa, anh đã đề ra mục tiêu: 5 năm nữa sẽ mua nhà Hà Nội. Kết quả là chưa đầy 4 năm, ước mơ của anh đã thành hiện thực. Suốt quãng thời gian miệt mài lao động này, anh thấy bản thân mình đã tiến bộ và trưởng thành hơn rất nhiều.

Khi mới đi xin việc, Quang được nhận vào làm nhân viên văn phòng của một công ty nhỏ. Hai người nữa vào làm cùng đợt với Quang đều tốt nghiệp tại một trường đại học không mấy tên tuổi. Trong công ty, mỗi khi điện thoại bàn reo, chỉ có Quang đứng dậy nghe máy, hai người kia vẫn ngồi im một chỗ.

Một thời gian sau, mọi người đã ngầm coi Quang là một “chân chạy việc vặt”, điện thoại reo, nếu như Quang không đứng dậy, mọi người cũng mặc kệ, đợi đến khi anh phải đứng lên nghe mới thôi.

Công ty nhỏ nên cũng không có nhân viên tạp vụ, mọi người phải tự sắp xếp việc vệ sinh phòng. Mỗi khi tan làm, chẳng ai chịu chủ động đi vứt rác, Quang lại là một người ưa sạch sẽ, nên anh đành kiêm luôn chân đổ rác.

Thực ra, những việc này khi ở nhà với bố mẹ hay ở trường, Quang không phải làm nhiều. Nhưng anh biết, giờ đã đi làm rồi thì phải có tác phong nghiêm túc, rất nhiều những việc không tên của công ty, anh đều chủ động xắn tay vào làm.

Sau khi đi làm, Quang cũng thay đổi luôn cả cách ăn mặc. Ngày trước, khi còn ở trường, anh thích mặc quần áo thể thao, áo phông quần

mình đã tiến bộ và trưởng thành hơn rất nhiều.

Khi mới đi xin việc, Quang được nhận vào làm nhân viên văn phòng của một công ty nhỏ. Hai người nữa vào làm cùng đợt với Quang đều tốt nghiệp tại một trường đại học không mấy tên tuổi. Trong công ty, mỗi khi điện thoại bàn reo, chỉ có Quang đứng dậy nghe máy, hai người kia vẫn ngồi im một chỗ.

Một thời gian sau, mọi người đã ngầm coi Quang là một “chân chạy việc vặt”, điện thoại reo, nếu như Quang không đứng dậy, mọi người cũng mặc kệ, đợi đến khi anh phải đứng lên nghe mới thôi.

Công ty nhỏ nên cũng không có nhân viên tạp vụ, mọi người phải tự sắp xếp việc vệ sinh phòng. Mỗi khi tan làm, chẳng ai chịu chủ động đi vứt rác, Quang lại là một người ưa sạch sẽ, nên anh đành kiêm luôn chân đổ rác.

Thực ra, những việc này khi ở nhà với bố mẹ hay ở trường, Quang không phải làm nhiều. Nhưng anh biết, giờ đã đi làm rồi thì phải có tác phong nghiêm túc, rất nhiều những việc không tên của công ty, anh đều chủ động xắn tay vào làm.

Sau khi đi làm, Quang cũng thay đổi luôn cả cách ăn mặc. Ngày trước, khi còn ở trường, anh thích mặc quần áo thể thao, áo phông quần jeans, bây giờ thì chỉ đến cuối tuần khi đi đá bóng cùng đồng nghiệp, anh mới ăn mặc như vậy, còn bình thường lúc nào anh cũng đóng bộ “sơ mi quần âu cắm thùng”, Quang muốn mọi người nhìn nhận mình như một người lớn thực thụ.

Xin cảm ơn bạn đã đọc hết bài

Mã-giảm-giá-Tiki-khuyến-mãi-ưu-đãi-tại-Tiki

Leave a Comment