Tải sách Những tỷ phú tình cờ PDF/Epub/Ebook

Nhung-ty-phu-tinh-co

Sách Những tỷ phú tình cờ – Quá trình ra đời của Facebook

Tác giả : Ben Mezrich

Tải sách Miễn Phí

epub  mobi

Nội dung sách Những tỷ phú tình cờ

CHƯƠNG 1 | THÁNG 10 NĂM 2003

CHƯƠNG 2 | KHU HARVARD YARD

CHƯƠNG 3 | TRÊN DÒNG CHARLES

CHƯƠNG 4 | NHỮNG CHÚ GÀ ĂN THỊT ĐỒNG LOẠI

CHƯƠNG 5 | TUẦN CUỐI CÙNG CỦA THÁNG MƯỜI NĂM 2003

CHƯƠNG 6 | TỐI MUỘN HÔM ĐÓ

CHƯƠNG 7 | CHUYỆN GÌ XẢY RA TIẾP THEO

CHƯƠNG 8 | KHU KÝ TÚC XÁ QUAD

CHƯƠNG 9 | KẾT NỐI

CHƯƠNG 10 | 25 THÁNG 11 NĂM 2003

CHƯƠNG 11 | CAMBRIGDE, 1.

CHƯƠNG 12 | 14 THÁNG 1 NĂM 2004

CHƯƠNG 13 | 4 THÁNG 2 NĂM 2004

CHƯƠNG 14 | 9 THÁNG 2 NĂM 2004

CHƯƠNG 15 | THẦN TƯỢNG CỦA NƯỚC MỸ

CHƯƠNG 16 | NỮ THẦN SỰ THẬT

CHƯƠNG 17 | THÁNG 3 NĂM 2004

CHƯƠNG 18 | THÀNH PHỐ NEW YORK

CHƯƠNG 19 | HỌC KỲ MÙA XUÂN

CHƯƠNG 20 | THÁNG 5 NĂM 2004

CHƯƠNG 21 | TÌNH CỜ MAY MẮN

CHƯƠNG 22 | MƠ MỘNG Ở CALIFORNIA

CHƯƠNG 23 | HENLEY TRÊN SÔNG THAMES

CHƯƠNG 24 | 28 THÁNG 7 NĂM 2004

CHƯƠNG 25 | SAN FRANCISCO

CHƯƠNG 26 | THÁNG 10 NĂM 2004

CHƯƠNG 27 | 3 THÁNG 12 NĂM 2004

CHƯƠNG 28 | 3 THÁNG 4 NĂM 2005

CHƯƠNG 29 | 4 THÁNG 4

CHƯƠNG 30 | NHÂN NÀO…

CHƯƠNG 31 | THÁNG 6 NĂM 2005

CHƯƠNG 32 | BA THÁNG SAU

CHƯƠNG 33 | GIÁM ĐỐC ĐIỀU HÀNH

CHƯƠNG 34 | THÁNG 5 NĂM 2008

PHẦN KẾT | BÂY GIỜ Ở ĐÂU…?

 

Câu chuyện hấp dẫn về chàng sinh viên đại học khác người, nỗ lực cải thiện cơ hội giao tiếp với phái yếu và kết cục lại tạo ra FACEBOOK.
Nhân vật chính của cuốn Những tỉ phú tình cờ là Mark Zuckerberg (sinh năm 1984), một anh chàng đam mê lập trình máy tính đến quên ăn quên ngủ mà khờ khạo trên tình trường, đã đột ngột trở thành ngôi sao của xã hội với trang mạng xã hội Facebook mà mục đích ban đầu chỉ là giúp những người nhút nhát như anh dễ làm quen và giao tiếp hơn với các cô gái. Trong một đêm cô đơn, Mark xâm nhập vào hệ thống máy tính của trường, tạo ra một cơ sở dữ liệu có thể áp dụng để xếp hạng toàn bộ sinh viên nữ trong trường – gây sập hệ thống máy chủ của Harvard, khiến anh suýt bị đuổi học. Trong giây khắc đó, trong căn phòng ký túc xá Harvard đó, cái khung của Facebook đã ra đời.
Và Những tỷ phú tình cờ đã kể một cách đầy lôi cuốn về những đoạn đời tiếp theo đáng nhớ của người đã tạo ra Facebook, cùng sự hình thành đặc biệt của một công ty đã cách mạng hóa cách thức mà hàng trăm triệu người trên thế giới hiện đang liên kết với nhau.

CHƯƠNG 1 | THÁNG 10 NĂM2003

Có lẽ chính ly cốc-tai thứ ba đã mang lại hiệu quả. Eduardo khó có thể nói chắc chắn, bởi vì ba ly đó nối tiếp nhau nhanh quá – những chiếc cốc nhựa trống không giờ đang được chồng lên nhau theo kiểu đàn ắc-coóc trên bậu cửa sổ sau lưng – đến mức cậu ta không thể đánh giá chắc chắn sự thay đổi xuất hiện từ lúc nào. Nhưng bây giờ thì không thể phủ nhận điều đó, bằng chứng phủ khắp cơ thể cậu. Vẻ hồng rực ấm áp dễ chịu lan tới đôi má vốn tái xám – đối lập hoàn toàn với dáng điệu thường khô cứng, nếu không phải là hơi gù của cậu; và quan trọng hơn hết, nụ cười dễ dãi trên mặt, cái nụ cười cậu ta đã tập luyện không thành công trong gương tới hai tiếng trước khi rời phòng ký túc xá buổi tối hôm đó. Không nghi ngờ gì, thứ đồ uống có cồn đã phát huy tác dụng, Eduardo không còn sợ sệt chút nào nữa. Ít nhất thì cậu cũng không còn bị áp đảo bởi thôi thúc mãnh liệt phải biến khỏi nơi đó.

Chắc chắn, căn phòng trước mặt cậu đầy vẻ hăm dọa; chiếc đèn chùm pha lê rất lớn treo từ mái vòm của thánh đường; lớp thảm nhung dày màu đỏ như thể máu đang tuôn ra từ những bức tường màu gụ vương giả; những bậc thang rẽ nhánh uốn khúc bò ngoằn nghèo lên các tầng phía trên của hầm mộ đầy những bí mật. Thậm chí cả những ô kính cửa sổ phía sau đầu Eduardo cũng đầy vẻ nguy hiểm, được chiếu sáng từ phía sau bới những tia sáng bập bùng mang dáng vẻ giận dữ của đám lửa lớn chiếm phần lớn cái sân hẹp bên ngoài, những ngọn lửa liếm vào mặt kính cũ kĩ đầy vết rỗ.


Đây là một nơi đáng sợ, đặc biệt là cho một anh chàng như Eduardo. Cậu không lớn lên trong nghèo khó – phần lớn tuổi thơ của cậu xê dịch như con thoi giữa những cộng đồng trung lưu lớp trên ở Brazil và Miami trước khi trúng tuyển đại học ở Harvard – nhưng cậu hoàn toàn là người lạ đối với kiểu cách sang trọng của cựu thế giới mà gian phòng này đại diện. Thậm chí cả khi đã uống say, Eduardo vẫn có thể cảm nhận được sự bất an sôi bùng bục tận sâu trong bụng dạ. Cậu lại thấy mình giống hệt sinh viên năm thứ nhất một lần nữa, bước chân vào khu trường Harvard Yard lần đầu tiên, băn khoăn không biết mình đang làm cái quái gì ở đó, băn khoăn không biết làm thế nào mà cậu có thể thuộc về một nơi như vậy. Sao cậu có thể thuộc về một nơi như vậy kia chứ.


Cậu dịch sát vào ngưỡng cửa, nhìn lướt qua đám thanh niên đứng gần kín gian phòng rộng. Một đám đông, thực vậy, tụm lại với nhau quanh hai quầy rượu dựng tạm cho sự kiện này. Bản thân hai quầy rượu cũng khá xấu xí – những chiếc bàn gỗ chẳng khác mấy những phiến gỗ đơn giản, hoàn toàn không phù hợp trong khung cảnh khắc khổ như vậy – nhưng không ai để ý, bởi vì nhân viên phục vụ ở các quầy rượu là những cô gái duy nhất trong phòng; những cô gái có bộ ngực lớn mặc những chiếc áo đen ngắn đồng phục, tới từ những trường cao đẳng, đại học nữ của địa phương để phục vụ đám đông thanh niên.


Đám đông, theo nhiều cách, thậm chí còn đáng sợ hơn chính tòa nhà. Eduardo không thể nói chắc chắn, nhưng cậu đoán phải có tới khoảng hai trăm người – tất cả đều là đàn ông, đều mặc áo cộc tay sẫm màu giống nhau và quần cũng sẫm màu tương tự. Sinh viên năm thứ hai là chủ yếu; thuộc nhiều giới khác nhau, nhưng có điều gì đó hết sức giống nhau ở tất cả cảc khuôn mặt – những nụ cười dường như dễ dàng hơn nhiều so với của Eduardo, sự tự tin trong hai trăm cặp mắt đó – những anh chàng này không quen với việc phải tự chứng minh bản thân mình. Họ thuộc về nơi đó. Đối với đa số, bữa tiệc này – nơi này – chỉ là một thủ tục.


Eduardo hít một hơi thở thật sâu, hơn nhăn mặt khi thoáng có vị đắng trong không khí. Tro từ đống lửa trại bên ngoài đang len lỏi qua tấm kính cửa sổ, nhưng cậu không di chuyển khỏi vị trí tựa vào ngưỡng cửa sổ, chưa đâu. Cậu còn chưa sẵn sàng.


Thay vào đó, cậu hướng sự chú ý của mình đến nhóm áo cộc tay gần cậu nhất – bốn anh chàng có vóc người trung bình. Cậu không nhận ra bất cứ ai trong số họ học cùng lớp mình; hai trong 
số đó tóc vàng và trông na ná như tất cả những sinh viên khác, như thể họ vừa mới bước ra từ một chuyến tàu từ bang Connecticut. Người thứ ba là người Á, và dường như có vẻ nhiều tuổi hơn một chút, nhưng khó có thể nói chính xác. Tuy nhiên, người thứ tư – một người Mỹ gốc Phi và trông hết sức bóng bẩy, từ nụ cười đến mang tai cho tới mái tóc cắt hoàn hảo – rõ ràng là sinh viên năm cuối.


Eduardo cảm thấy lưng mình cứng lại, và cậu liếc nhìn chiếc cà vạt của anh chàng da đen. Màu vải là thứ duy nhất Eduardo cần để xác minh. Anh chàng đó đúng là sinh viên năm cuối, đã đến lúc Eduardo di chuyển.


Eduardo vươn thẳng vai và đứng thẳng dậy khỏi ngưỡng cửa. Cậu gật đầu với hai anh chàng Connecticut và cậu người Á, nhưng sự chú ý của cậu vẫn hướng đến anh chàng lớn tuổi – và cái cà vạt đen tuyền có hoa văn độc đáo.


“Eduardo Saverin” Eduardo tự giới thiệu, bắt tay cậu ta một cách mạnh mẽ. “Rất vui được gặp anh.”


Anh chàng đáp lại bằng tên mình, Darron gì gì đó, mà Eduardo cất sâu trong ký ức. Tên anh ta không thực sự quan trọng; riêng chiếc cà vạt đã nói lên mọi điều cậu cần biết. Mục đích của cả buổi tối nay nằm ở những chú chim trắng nhỏ xíu lốm đốm trên nên vải đen tuyền. Chiếc cà vạt chỉ rõ rằng anh chàng đó là hội viên của câu lạc bộ Phoenix-S K; anh chàng đó là một trong khoảng hai mươi chủ nhà của bữa tiệc tối nay, những người đang đứng ngồi rải rác trong số hai trăm sinh viên năm thứ hai.


“Sain. Cậu chính là người có quỹ phòng vệ phải không?”


Eduardo đỏ mặt, nhưng trong lòng hết sức vui mừng vì hội viên của Phoenix lại nhận ra tên mình. Như vậy kể cũng hơi phóng đại – cậu đâu có quỹ phòng vệ nào, đơn giản chỉ là kiếm được ít tiền khi đầu tư cùng với anh trai hồi mùa hè năm thứ hai – nhưng cậu sẽ không sửa lại nhầm lẫn đó. Nếu hội viên Phoenix nói về cậu, nếu họ có ấn tượng tốt thế nào đó do những điều họ nghe được – vậy thì có lẽ cậu có cơ hội.


Đó là suy nghĩ có phần bốc đồng, và tim Eduardo bắt đầu đập mạnh hơn một chút khi cậu cố gắng phun ra một lượng vừa phải những thứ vớ vẩn đủ để khiến cho anh chàng năm cuối quan tâm. Hơn bất kỳ bài thi nào từng trải qua trong suốt năm đầu và năm thứ hai, giây phút này sẽ xác định tương lai của cậu. Eduardo biết vào được câu lạc bộ Phoenix nghĩa là thế nào – đối với địa vị xã hội trong hai năm cuối ở đại học, và đối với tương lai, bất cứ tương lai nào mà cậu lựa chọn theo đuổi.

Xin cảm ơn bạn đã đọc hết bài

Mã-giảm-giá-Tiki-khuyến-mãi-ưu-đãi-tại-Tiki

Leave a Comment